🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thu Hoàn nhìn tình hình trong phòng nghỉ ngơi, không khỏi nhíu mày.

Chỉ là lúc này Tiêu Diệp Nham ngăn trước mặt Lê Tiếu, bóng dáng cao lớn của hắn che khuất cô.

Hơn nữa động tác hơi cúi người, nhìn kiểu nào cũng có vẻ mập mờ khiến người ta hiểu lầm.

Thu Hoàn đút tay vào túi nghiêng người dựa vào khung cửa, liếc Thương Úc bên cạnh đang đanh mặt lại, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Anh ta chịu thật đấy.

Nam Dương không lớn, nhưng chắc chắn không hề nhỏ, chí ít không nhỏ đến mức tìm đại một chỗ dùng bữa, cũng có thể bắt gặp cảnh Lê Tiếu đang “chàng chàng thiếp thiếp” với một gã đàn ông khác ở đây.

Cùng lúc đó, Lê Tiếu nhìn Tiêu Diệp Nham không chớp mắt, quanh quẩn bên tai lời nói như thật như giả của hắn: “Vậy nên, rốt cuộc Phó Tổng Thư ký Tiêu muốn nói gì?”

Cách nói Phó Tổng Thư ký Tiêu vừa hời hợt lại xen lẫn lạnh lùng.

Tiêu Diệp Nham chắp tay sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại cúi xuống phía trước Lê Tiếu: “Cô Lê, cần gì phải nhớ mãi không quên một người đã chết. Người cô tế bái ở Tây Sơn tên Tiêu Diệp Huy, còn tôi tên Tiêu Diệp

Nham. Duyên phận sâu sắc như vậy, cô nói xem... chúng ta có thể thành bạn tốt hay không?”

Lê Tiếu hời hợt nhìn Tiêu Diệp Nham, khi đi về phía trước thì chạm vào bả vai hắn: “Anh xứng... gọi tên anh ấy sao?”

Tiêu Diệp Nham bị đụng vào thì nhích qua một bước, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười nhạt.

Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Lê Tiếu, sau đó sâu kín nhìn cửa phòng nghỉ ngơi.

Mấy bóng người đứng nghiêm đó, nhưng Tiêu Diệp Nham lại không sai không lệch chạm mắt với Thương Úc.

Anh đứng lẫn trong đoàn người, bóng người màu đen cao ngất, cằm đanh lại, gương mặt anh tuấn âm trầm.

Nếu nói Tiêu Diệp Nham là người thật từ truyện tranh bước ra thì Thương Úc chính là vương hầu ngang ngược sắc bén trên chiến trường.

Dù tư thái hay khí chất, Tiêu Diệp Nham đều kém hơn một bậc.

Lúc này, Thu Hoàn nhìn Lê Tiếu đi đến, hất cằm tỏ ý với Thương Úc, dường như muốn nói “bạn trai em tức giận rồi“.

Lê Tiếu cúi đầu sờ gáy, vừa mới đến trước mặt anh, Tiêu Diệp Nham ở phía sau lại nói: “Anh Thương vẫn khỏe chứ?”

Cách xưng hô này thật hiểm khi được nghe.

Tiêu Diệp Nham bước từng bước đến, cũng không biết cố ý hay vô tình, đứng ngay bên cạnh Lê Tiếu. Mà trên gương mặt xinh như hoa thậm chí còn ẩn giấu sự khiêu khích mơ hồ.

Lê Tiếu cảm nhận hơi thở xa lạ bên người, bình thản liếc hắn. Giây kế tiếp, trước đôi mắt đang dần nheo lại của Tiêu Diệp Nham, cô chậm rãi đến gần Thương Úc, chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay khô ráo của

anh.

Nhưng anh lại không phản ứng.

Mặc cho Lê Tiếu kéo ngón tay anh, anh không nắm chặt nhưng cũng chẳng buông ra.

Nhưng sóng ngầm cuộn trào nơi đáy mắt anh đã dần lui đi.

Đuôi mắt Thương Úc khẽ nhướng, đồng tử u ám nhìn Tiêu Diệp Nham: “Phó Tổng Thư ký đã quên những gì tôi nói sao?”

Một câu hỏi ngược lại, ý cười trong mắt Tiêu Diệp Nham dần tan biến.

Hắn nhìn qua lại giữa Lê Tiếu và Thương Úc, đứng chắp tay, khẽ nhếch môi: “Anh Thương nói rất nhiều với tôi, cụ thể là câu nào?”

Thương Úc liếc Lê Tiếu, nghiêng đầu nhướng mày, nghiền ngẫm nói sâu xa: “Chị bằng hỏi ba cậu vậy.”

Nét mặt Tiêu Diệp Nham thoáng thay đổi.

Trong phút chốc, xung quanh dường như tràn ngập mùi thuốc súng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.