Thu Hoàn nhìn tình hình trong phòng nghỉ ngơi, không khỏi nhíu mày.
Chỉ là lúc này Tiêu Diệp Nham ngăn trước mặt Lê Tiếu, bóng dáng cao lớn của hắn che khuất cô.
Hơn nữa động tác hơi cúi người, nhìn kiểu nào cũng có vẻ mập mờ khiến người ta hiểu lầm.
Thu Hoàn đút tay vào túi nghiêng người dựa vào khung cửa, liếc Thương Úc bên cạnh đang đanh mặt lại, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Anh ta chịu thật đấy.
Nam Dương không lớn, nhưng chắc chắn không hề nhỏ, chí ít không nhỏ đến mức tìm đại một chỗ dùng bữa, cũng có thể bắt gặp cảnh Lê Tiếu đang “chàng chàng thiếp thiếp” với một gã đàn ông khác ở đây.
Cùng lúc đó, Lê Tiếu nhìn Tiêu Diệp Nham không chớp mắt, quanh quẩn bên tai lời nói như thật như giả của hắn: “Vậy nên, rốt cuộc Phó Tổng Thư ký Tiêu muốn nói gì?”
Cách nói Phó Tổng Thư ký Tiêu vừa hời hợt lại xen lẫn lạnh lùng.
Tiêu Diệp Nham chắp tay sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại cúi xuống phía trước Lê Tiếu: “Cô Lê, cần gì phải nhớ mãi không quên một người đã chết. Người cô tế bái ở Tây Sơn tên Tiêu Diệp Huy, còn tôi tên Tiêu Diệp
Nham. Duyên phận sâu sắc như vậy, cô nói xem... chúng ta có thể thành bạn tốt hay không?”
Lê Tiếu hời hợt nhìn Tiêu Diệp Nham, khi đi về phía trước thì chạm vào bả vai hắn: “Anh xứng... gọi tên anh ấy sao?”
Tiêu Diệp Nham bị đụng vào thì nhích qua một bước, trên gương mặt xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467632/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.