🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cửa kiểng xe dán màn đen, không thấy được bên trong.

Lê Tiếu không đi, đứng ngay bậc thang trước cổng Cục Cảnh sát, đối mặt với đôi mắt sau của xe kia.

Cô có thể nhận ra được, dù có cửa kiếng ngăn lại, ánh mắt không thể xem thường kia dường như đang chăm chú nhìn mình.

Lê Tiếu nghiền ngẫm nhìn Lê Quân, lúc này mới phát hiện anh mỉm chặt môi, ánh mắt đề phòng.

Xế chiều hôm nay sau khi được thả ra, Lê Quân đã làm rõ mọi ngọn nguồn.

Vì thế, thấy chiếc xe con chuyên dụng kia, Lê Quân vô thức muốn bảo vệ Lê Tiếu thật kĩ.

Anh quay đầu lại, giục cô: “Nghe lời, em lên xe trước đi.”

Lê Tiếu chưa nói gì, cửa sau chiếc xe con đó đã được tài xế mở ra.

Sau đó, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Trời rất tối, đèn đường mờ nhạt, người đàn ông cao lớn khí chất mạnh mẽ nghiêng người ra từ ghế sau.

Trước khi gặp người này, Lê Tiếu chưa từng cảm thấy một người đàn ông có thể hình dung bằng tính từ xinh đẹp.

Khi cô nhìn thấy rõ đường nét gương mặt hắn, lại nảy sinh ý tưởng buồn cười vô cùng.

Nếu đặt người này ở cạnh anh Cả, việc Diệp Uẩn chọn đối phương cũng chẳng có gì lạ.

Hắn ta rất đẹp, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để diễn tả.

Mày rậm mắt phượng, đường nét mềm mại lại sắc nét.

Tiêu Diệp Nham.

Lúc điều tra tư liệu về hắn, Lê Tiếu không tìm ra ảnh chụp chính diện.

Nhưng dù chỉ là sườn mặt nghiêng thôi, khí chất vừa chính trực vừa gian tà đó rất dễ nhận ra.

Hẳn rõ ràng là Phó Tổng Thư ký, nhưng trên phương tiện thông tin đại chúng Nam Dương gần như không tìm ra bức ảnh chính diện nào.

Lúc này, Tiêu Diệp Nham đứng cạnh cửa xe, thân hình cao ngất dưới ánh đèn đường, tóc bay bay, dù là lối ăn mặc đơn giản vẫn lộ ra khí chất cao quý.

Hẳn chỉnh lại ống tay áo sơ mi, sải bước tiến tới.

Lê Tiếu nhìn hắn, ánh mắt thờ ơ, nhưng không có ý định rời đi.

Người đã đến trước mặt, Lê Quân không thể làm gì khác hơn là bước xuống bậc tam cấp, chắn thân hình cao xấp xỉ mình của Tiêu Diệp Nham.

“Cậu không ở Ban Thư ký mà đến Cục Cảnh sát làm gì?”

Bàn về thân phận, Lê Quân là cấp trên của Tiêu Diệp Nham nên hỏi vậy cũng là hợp lẽ.

Tiêu Diệp Nham hé đôi mắt hai mí cong cong hoàn hảo, khẽ gật đầu nhưng trông không hề hèn mọn: “Nghe nói anh được thả ra, nên tôi cố ý muốn đón gió tẩy trần cho anh?”

Lê Quận phê bình kín đáo Tiêu Diệp Nham, nhưng không muốn lộ manh mối gì, nên lấy thái độ làm việc công từ chối: “Đón gió tẩy trần thì thôi, sáng mai tôi sẽ đến Ban Thư ký, có chuyện gì đến lúc đó hẵng nói.”

Tiêu Diệp Nham ung dung nhìn anh, sau đó tầm mắt vượt qua đầu với anh, lẳng lặng liếc Lê Tiếu.

Ánh mắt ấy rất bình thản lại mang hàm ý sâu xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.