Cửa kiểng xe dán màn đen, không thấy được bên trong.
Lê Tiếu không đi, đứng ngay bậc thang trước cổng Cục Cảnh sát, đối mặt với đôi mắt sau của xe kia.
Cô có thể nhận ra được, dù có cửa kiếng ngăn lại, ánh mắt không thể xem thường kia dường như đang chăm chú nhìn mình.
Lê Tiếu nghiền ngẫm nhìn Lê Quân, lúc này mới phát hiện anh mỉm chặt môi, ánh mắt đề phòng.
Xế chiều hôm nay sau khi được thả ra, Lê Quân đã làm rõ mọi ngọn nguồn.
Vì thế, thấy chiếc xe con chuyên dụng kia, Lê Quân vô thức muốn bảo vệ Lê Tiếu thật kĩ.
Anh quay đầu lại, giục cô: “Nghe lời, em lên xe trước đi.”
Lê Tiếu chưa nói gì, cửa sau chiếc xe con đó đã được tài xế mở ra.
Sau đó, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Trời rất tối, đèn đường mờ nhạt, người đàn ông cao lớn khí chất mạnh mẽ nghiêng người ra từ ghế sau.
Trước khi gặp người này, Lê Tiếu chưa từng cảm thấy một người đàn ông có thể hình dung bằng tính từ xinh đẹp.
Khi cô nhìn thấy rõ đường nét gương mặt hắn, lại nảy sinh ý tưởng buồn cười vô cùng.
Nếu đặt người này ở cạnh anh Cả, việc Diệp Uẩn chọn đối phương cũng chẳng có gì lạ.
Hắn ta rất đẹp, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để diễn tả.
Mày rậm mắt phượng, đường nét mềm mại lại sắc nét.
Tiêu Diệp Nham.
Lúc điều tra tư liệu về hắn, Lê Tiếu không tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467629/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.