Hai tay Diệp Uẩn xoắn chặt trên đầu gối, ánh mắt không dám nhìn thẳng Lê Quân. Cô ta cắn môi, dáng vẻ vừa quật cường vừa điềm đạm, mềm giọng hỏi: “Anh còn đến làm gì?”
Lê Quân là quan, từng hành động đều thể hiện phong thái bề trên, tầm mắt anh quét một vòng trên người Diệp Uẩn, châm chọc: “Hãm hại tôi như vậy, cô đã có được điều mình muốn chưa?”
Diệp Uẩn run rẩy, hai tay đặt lên bàn, giọng cầu xin: “Anh Quân, em bị ép mà thôi, anh có thể đừng trách em không?”
Lê Quân nhìn bộ dạng kệch cỡm của cô ta, uy nghiêm nói: “Cô là người trưởng thành, nếu cô không muốn thì ai ép cô được? Diệp Uẩn, có người ép cô lên giường của Tiêu Diệp Nham sao? Hay có người ép cô bôi nhọ tôi
xâm phạm cô trước Ban Kỷ luật?”
“Em...” Diệp Uẩn không thốt nên lời, mắt ngân ngấn nước, chỉ cảm thấy Lê Quân trước mặt thật xa lạ, còn hơi đáng sợ nữa.
Người đàn ông cứng nhắc chẳng hề lãng mạn như anh sẽ không biết cách dỗ ngọt con gái, nhưng những lời độc ác thì có thể nói tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Lê Quân nghiêng người về phía trước, gương mặt chính trực hiện vẻ ác liệt: “Có phải cô cảm thấy mình là mối tình đầu của tôi, nên tôi sẽ không làm gì có đúng không?”
Diệp Uẩn nhìn anh, đôi mắt lấp lóe không biết đang nghĩ đến điều gì, cô ta mím môi, nhỏ giọng: “Em biết mình có lỗi với anh, nhưng... có trách cũng chỉ có thể trách anh chọc phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467628/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.