Thương Úc thương vô cùng, ôm cô dịu giọng dụ dỗ: “Nếu buồn ngủ quá, em về ký túc xá ngủ thêm một giấc đi, hửm?”
Cằm Lê Tiếu đặt lên bả vai anh, cô liếc Lưu Vân ở ghế lái, nhỏ giọng hỏi ngược lại bên tai anh: “Anh thấy em buồn ngủ như vậy do ai hại thế?”
Tiếng cười khẽ trầm thấp bật ra từ cánh môi anh. Thương Úc vuốt tóc bên gáy Lê Tiếu, nụ cười làm mềm đi góc cạnh trên gương mặt anh: “Đều trách anh, về sau không như vậy nữa.”
Anh luôn nói như vậy nhưng uy tín đã mất sạch.
Quay lại phòng thí nghiệm, tuy Lê Tiếu mệt mỏi, nhưng công việc vẫn tiến hành đâu vào đấy.
Đến trưa, sau khi cơm nước xong, cô không chịu nổi nữa nên quay về ký túc xá ngủ bù.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, dưới gối bỗng rung lên.
Cô mò điện thoại ra, liếc màn hình, híp mắt lại.
Là điện thoại của Đường Dực Đình,
Lê Tiếu ngồi dậy, xoa trán, lười biếng bắt máy: “Sao thế?”
Đầu điện thoại bên kia rất ổn, dường như là âm thanh ở trung tâm thương mại.
Giọng Đường Dực Đình hơi gấp gáp: “Tiểu Tiếu, cậu xem tin tức chưa?”
“Tin tức gì?” Bình thường cổ ở phòng thí nghiệm, rất ít khi chú ý đến mấy tiêu đề nóng, vì cô không mấy hứng thú.
Đường Dực Đình ngửa đầu nhìn màn hình LED trong trung tâm thương mại, hắng giọng: “Cậu mau xem đi, mình đang dạo phố, không ngờ lại thấy anh Cả cậu lên báo đài.”
Anh Cả?
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467611/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.