Đến khi cằm bị nâng lên, cô mới hé mắt nhìn. Đường nét anh tuấn của anh gần trong gang tấc.
“Diễn...”
Cô mới thốt lên được một chữ thì miệng đã bị ngăn lại.
Đêm khuya khoắt, biệt thự yên tĩnh kín đáo, dù có xảy ra chuyện gì cũng hợp tình hợp lẽ.
Lê Tiếu khẽ giãy giụa, hoàn hồn lại mới nhận ra mình sớm bị đè ra sofa.
Cô hít một hơi, đôi mắt mê ly, chống hai tay lên vai Thương Úc, hơi thở rối loạn nói: “Em phải về.”
Kiếm cớ, đồng thời trốn tránh.
Gan bàn tay Thương Úc kẹp cằm Lê Tiếu, anh hôn lên mặt cô, giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Sáng mai đưa em về.”
Lê Tiếu co ngón tay, hình ảnh trong ký ức ào đến như thủy triều dâng.
Thậm chí, cô còn nhớ đến cảnh đêm ấy mình bị ép đến trào nước mắt.
Xấu hổ quá.
“Ngày mai em...” Lê Tiếu nhìn Thương Úc không chớp mắt. Có lẽ ánh mắt anh quá sâu thẳm nên cô lập tức ngây ngẩn.
Mai cô phải làm gì nhỉ?
Sau đó, ngay lúc anh bề ngang cố lên, đi về phía phòng ngủ chính tầng ba, bên tai cô chỉ còn lại lời nói dụ dỗ mê hoặc: “Ngoan, thử lại lần nữa, tối nay... không làm em phải khóc.” +
Lời này đáng tin sao?
Hôm sau, nắng mai hồng.
Lê Tiếu tỉnh dậy trên giường lớn phòng ngủ chính, thất thần nhìn trần nhà.
Màu sắc trong phòng giống hệt anh, đậm nét như mực lại kiêu ngạo ngang ngược.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467610/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.