Nhận thấy cảm xúc của cô hình như không ổn, Thương Úc không khỏi nhíu mày, khẽ phất tay chặn đám Lưu Vân lại. Bọn họ ngầm hiểu ý, đi về phía khán đài xa xa.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn kỹ sắc mặt của cô, giọng hơi trầm xuống, “Em sao thế?”
Lê Tiếu vẫn cụp mắt như cũ, đuôi mắt phiếm hồng, im lặng một hồi mới mím môi nhìn anh.
Cô liếm khóe môi, giọng hơi khàn: “Hôm nay là ngày giỗ của Huy Tử.”
Anh lau khóe mắt cho cô: “Ừ, anh biết.”
Mắt cô lấp lánh, nắm lấy cổ tay anh, không nói gì, chỉ vùi vào ngực anh.
Câu cảm ơn đã ngay bên môi, nhưng cô không muốn dùng lòng biết ơn mờ nhạt này để diễn tả cảm xúc của mình.
Cô từ từ ôm chặt lấy anh, để có thể cảm nhận rõ được nhịp đập trái tim anh.
Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô như an ủi.
“Về thôi.” Cô cất giọng buồn buồn.
Đôi mắt bình tĩnh của Thương Úc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh nhếch môi, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Tâm trạng Lê Tiếu thay đổi đột ngột có phần khó hiểu, nhưng hình như lại hợp tình hợp lý.
Dù sao họ cũng là bạn bè đã từng vào sinh ra tử cùng nhau, có lẽ cuộc đua xe đêm nay đã động đến chuyện đau lòng của cô.
Vẻ mặt Thương Úc dần trở nên u ám và lạnh lùng. Hình như anh đã dùng sai cách.
Anh vốn định giải tỏa tâm trạng cho cô, nhưng nó lại phản tác dụng.
Hai người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467607/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.