Nụ cười của cô hơi cứng lại.
Cô im lặng hơi ngửa ra sau, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn anh bằng khóe mắt: “Mời anh ăn khuya.”
“Tối nay em chưa ăn à?” Anh ôm lấy eo cô, kéo gần khoảng cách.
Cô căng người, không dám cựa quậy. Cảm giác trên đùi rất mãnh liệt, mắt cô lóe lên, gật đầu: “Em có ăn một ít ở nhà ăn ký túc xá, nhưng bây giờ đói lại.”
Thấy cô cố ý né tránh trọng tâm câu chuyện, đôi mắt đen của Thương Úc xẹt qua ý cười bất đắc dĩ.
Là anh dọa cô, nên cô mới sợ chuyện đó sao?
Anh nhìn cô, chốc lát sau mới vỗ eo cô, rồi đặt cổ sang chỗ ngồi bên cạnh, “Em muốn ăn gì?”
Sau khi ngồi vững, Lê Tiếu mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhìn trộm eo trước của anh, đang định lên tiếng thì thấy anh bỏ chân xuống, nhíu mày nhìn cô.
Thấy thế, cô bất giác nắm lấy búi tóc trên đỉnh đầu: “Nghe anh hết, em sao cũng được.”
Thương Úc cúi mắt, khẽ nhếch môi đầy ẩn ý: “Ừ, cũng được.”
Câu này không có gì sai, nhưng cô cứ cảm thấy sai sai.
Chín giờ rưỡi đêm hôm đó, đội xe đã tới biệt thự Nam Dương.
Lê Tiếu nhìn Thương Úc, đây là chỗ ăn khuya sao?
Vào trong, hai người đi qua phòng khách, cô tinh mắt nhìn thấy hộp gấm màu xanh sẫm trên bàn trà.
Đó là tài liệu phiên dịch mà Thương Tung Hải đưa cho cô.
Lê Tiếu sực nhớ ra, hôm đó từ Parma về, cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467608/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.