Ít nhiều gì cô cũng có hội chứng đà điểu”, sau khi ổn định hơi thở, cô lặng lẽ lau đi vệt nước bọt đọng trên áo sơ mi của anh.
(*) Hội chứng đà điểu: thường dùng để chỉ những người không dám đối diện với khó khăn.
Thương Úc vuốt nhẹ lưng cô từng chút một, nhếch mép, nhướng mày nhìn về một góc khán đài.
Đột nhiên bắt được ánh mắt của lão đại, đám Lưu Vân lập tức ngửa đầu nhìn trời, vờ như không thấy gì cả.
Anh nhếch môi, xoa đầu cô như trấn an.
Lâu lắm rồi anh mới thấy cô hứng thú với chuyện gì đó như thế này. Nhất là khi nhìn thấy vẻ hào hứng của cô lúc đua xe, nên anh thật khó kiềm chế cảm xúc của mình.
Bây giờ bình tĩnh lại, anh mới nhớ là đang có người ngoài ở đây.
Anh khẽ thở dài, kể cằm lên đỉnh đầu cô, ôm cô đứng gần hàng xe RX7, cất giọng khàn khàn: “Tiếp tục không?”
Lê Tiếu ngẩng đầu lên, liếc nhìn đám Lưu Vân. Thấy bọn họ đều ngửa đầu nhìn trời thì buồn cười.
Cô lại nhìn Thương Úc, giọng mềm đi rất nhiều: “Bọn họ sẽ đi cùng à?”
“Ừ,nếu em muốn, bọn họ sẽ đi cùng em.”
Đến lúc này, cô mới giật mình hiểu ra, hoạt động đua xe này là anh đặc biệt sắp xếp cho cô.
Nhưng vì lý do gì?
Chẳng lẽ là đột nhiên biết được cô thích đua xe?
Cô nhìn hai chiếc xe thể thao đỗ song song nhau, lại nhìn quanh đường đua sáng trưng và yên tĩnh. Không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467606/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.