🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nằm mấy phút, Lê Tiếu mò điện thoại dưới gối ra, trên màn hình có hai tin nhắn WeChat.

Của Thương Úc và Đường Dực Đình.

Lê Tiếu nhìn tên anh, ánh mắt hơi hốt hoảng.

Lúc trước ở Parma, ngày nào hai người cũng ở bên nhau, khung trò chuyện ngừng lại vào hôm cô tốt nghiệp.

Nay về Nam Dương, cô bỗng có loại cảm giác không chân thật,

Tin nhắn anh gửi lúc ba giờ hơn, hỏi cô đang làm gì.

Lê Tiếu xoa trán, nhỏm dậy dựa vào đầu giường, nhắn trả lời lại anh.

Nhắn xong, cô lại mở WeChat của Đường Dực Đình.

Tiểu Đình nhà họ Đường không hề xàm xí, chỉ gửi cho cô cái emoji: tan vỡ

Lê Tiếu gõ dấu chấm hỏi rồi bấm gửi đi.

Tin nhắn vừa gửi đi, Thương Úc đã gọi đến.

Lê Tiếu cong môi nhìn màn hình, ấn nghe: “A lô –”

Âm cuối còn mang theo hơi hướng biếng nhác mới ngủ dậy.

Đẩu điện thoại bên kia vang lên giọng quyến rũ trầm ấm của Thương Úc: “Vừa ngủ dậy sao?”

Lê Tiếu hắng giọng, nghiêng đầu nhìn màn mưa mông lung ngoài cửa sổ: “Vâng, em tính nằm một lúc thôi, ai ngờ ngủ quên luôn.”

“Có đói không?” Anh hít một hơi, hình như đang hút thuốc.

Lê Tiếu lắc đầu: “Không đói, anh đang làm gì thế?”

Thương Úc bắt tréo chân dựa vào lưng ghế, đưa tay ra ngoài cửa sổ gạt tàn thuốc, giọng hơi biếng nhác: “Đang đợi bạn gái tỉnh ngủ để ăn tối cùng nhau.”

Lê Tiếu cong khóe miệng, mắt hiện ý cười: “Đi đâu ăn? Giờ em đến đó luôn.”

“Xuống lầu đi.”

Cúp điện thoại, Lê Tiếu thay áo T-shirt thường, cầm điện thoại ra ngoài.

Dưới lầu ký túc xá, trước bậc thang, Thương Úc đút một tay vào túi quần, tay kia cầm ô đứng trong cơn mưa phùn lất phất.

Lê Tiếu bước chậm, nhìn bóng người đen như mực, nhíu mày: “Anh đến lúc nào thế?”

Anh không nói, bước lên một bậc thang, chìa tay ra với cô.

Lê Tiếu đưa tay ra nắm lấy. Anh còn chưa trả lời thì ngón tay cô đã bị siết chặt, cả người bị anh lôi đến trước ngực.

Một tán ô, hai bóng người.

Thương Úc bóp ngón tay cô. Ánh sáng lờ mờ dưới tán ô khiến đường nét của anh càng thêm sắc nét: “Mới đến. Em muốn ăn gì nào?”

Lê Tiếu ngửa đầu, đảo mắt: “Ăn lẩu nhé?”

Ngày mưa dầm rất thích hợp ăn lẩu.

Nửa tiếng sau, Thành Lẩu khách sạn Hoàng Gia.

Trong phòng bao, Thu Hoàn dựa vào mép bàn, vừa rung chân vừa nhìn Lê Tiếu nhúng lẩu, nét mặt vô cùng quái lạ.

Anh ta chưa từng thấy ai kén ăn đến vậy.

Cả hành lá thái nhỏ và lát tỏi trong đồ nhúng cũng phải lựa ra cho được, chịu luôn đấy.

Thu Hoàn không đành lòng nhìn lâu, lắc đầu nhìn Thương Úc: “Chắc trong thời gian ngắn cậu sẽ không đi đâu nữa chứ?”

“Ừ, không đi.” Thương Úc rót ly trà trái cây, rất tự nhiên đặt vào tay Lê Tiếu rồi ngước mắt nhìn Thu Hoàn: “Có việc gì sao?”

Thu Hoàn cầm thìa ngắm nghía, liếc Lê Tiếu rồi nói: “Nửa tháng nữa là đại hội Nam Dương rồi.”

Lê Tiếu bưng ly trà uống một ngụm, nét mặt thản nhiên không hề có phản ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.