Nằm mấy phút, Lê Tiếu mò điện thoại dưới gối ra, trên màn hình có hai tin nhắn WeChat.
Của Thương Úc và Đường Dực Đình.
Lê Tiếu nhìn tên anh, ánh mắt hơi hốt hoảng.
Lúc trước ở Parma, ngày nào hai người cũng ở bên nhau, khung trò chuyện ngừng lại vào hôm cô tốt nghiệp.
Nay về Nam Dương, cô bỗng có loại cảm giác không chân thật,
Tin nhắn anh gửi lúc ba giờ hơn, hỏi cô đang làm gì.
Lê Tiếu xoa trán, nhỏm dậy dựa vào đầu giường, nhắn trả lời lại anh.
Nhắn xong, cô lại mở WeChat của Đường Dực Đình.
Tiểu Đình nhà họ Đường không hề xàm xí, chỉ gửi cho cô cái emoji: tan vỡ
Lê Tiếu gõ dấu chấm hỏi rồi bấm gửi đi.
Tin nhắn vừa gửi đi, Thương Úc đã gọi đến.
Lê Tiếu cong môi nhìn màn hình, ấn nghe: “A lô –”
Âm cuối còn mang theo hơi hướng biếng nhác mới ngủ dậy.
Đẩu điện thoại bên kia vang lên giọng quyến rũ trầm ấm của Thương Úc: “Vừa ngủ dậy sao?”
Lê Tiếu hắng giọng, nghiêng đầu nhìn màn mưa mông lung ngoài cửa sổ: “Vâng, em tính nằm một lúc thôi, ai ngờ ngủ quên luôn.”
“Có đói không?” Anh hít một hơi, hình như đang hút thuốc.
Lê Tiếu lắc đầu: “Không đói, anh đang làm gì thế?”
Thương Úc bắt tréo chân dựa vào lưng ghế, đưa tay ra ngoài cửa sổ gạt tàn thuốc, giọng hơi biếng nhác: “Đang đợi bạn gái tỉnh ngủ để ăn tối cùng nhau.”
Lê Tiếu cong khóe miệng, mắt hiện ý cười: “Đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467594/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.