Sau khi Lê Tiếu rời đi, Lê Tam và Nam Hân ở chung phòng lại chẳng nói năng câu nào với nhau.
Một người nằm nghiêng trên giường bệnh nhắm mắt giả vờ ngủ, người kia ngồi trên sofa sờ môi như có điều suy nghĩ.
Chưa đến ba giờ, ngoài cửa sổ mây đen giăng khắp, từng đám mây dày đặc khiến bầu trời trông rất ngột ngạt.
Bỗng tiếng sét vang lên, mới đó mưa to như trút.
Mưa như thác đổ, Nam Hâm sợ hết hồn bởi tiếng sấm sét, đôi mắt quyến rũ đượm vẻ ngây thơ và tự giễu hiếm thấy.
Có thể đã ngụy trang bằng vẻ ngoài quyến rũ quá lâu, mọi người mới cảm thấy cô là dân lão làng trên tình trường.
Không chỉ người khác, cả cô cũng sắp tin là thật.
Hạt mưa va vào cửa sổ dồn dập, Nam Hân chớp mắt, không kìm được mà nhìn người đàn ông trên giường bệnh.
Lê Tam sẽ mãi mãi không biết được, trước đó là lần đầu cô hôn lưỡi.
Nam Hân cúi người, vùi gương mặt đỏ ửng trong lòng bàn tay.
Cô tiêu rồi.
Rõ ràng lúc đó Lê Tam rất thô lỗ, nhưng giờ nghĩ lại... cô thích đến chết mất thôi.
Nam Hân duy trì động tác che mặt, lại không chú ý đến Lê Tam trên giường bệnh cũng đang hé mắt trộm quan sát cô.
Cô nàng này, bụm mặt run vai, lúc thì rên rỉ than thở, khi thì lại rầm rì lẩm bẩm, mưa ầm ầm mà phát điện gì vậy?
Thế nên, Lê Tam bổ não ra một hình ảnh: Nam Hân dựa vào ngực gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467593/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.