🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Biệt thự nhà họ Lê ở đường Hoa Nam, xe đỗ lại, Lê Tiếu nhìn chà là ở chỗ ngồi sau, mím môi, cầm bốn hộp vào cửa.

Trong phòng khách chỉ có người giúp việc đang bận rộn.

Lê Tiếu đặt chà là lên bàn trà, chào hỏi quản gia rồi lên tầng hai.

Chưa đến mười một giờ, Lê Quảng Minh còn ở công ty chưa về, Đoàn Thục Viện thì ở sân thượng táy máy cắm hoa nghệ thuật.

Lê Tiếu lên thang lầu sân thượng, nhìn thấy trên bàn thủ công mỹ nghệ có bày mười mấy bó hoa cảnh khác nhau, còn có mấy cái bình hoa đã được cắm xong.

“Mẹ.” Lê Tiếu cong môi khẽ gọi.

Đoàn Thục Viện ngừng cắt rễ cây, nhướng mày nhìn về phía cầu thang, lập tức cười tươi gọi cô: “Bé cưng đi công tác về rồi à? Mau nhìn này,mẹ mới học cắm hoa nghệ thuật đấy, con thấy sao?”

Lê Tiếu chậm rãi đi đến, nhìn qua rồi gật đầu: “Đẹp lắm.”

Hai chữ này có hơi lấy lệ.

Nhưng vẫn là lời thật lòng.

Lê Tiếu đứng trước bàn cùng cắm hoa với Đoàn Thục Viện, hai mẹ con câu được câu không trò chuyện với nhau.

“Gần đây mấy người bên dì Cả có đến gây phiền mẹ không?” Lê Tiếu cắt chéo thân nhánh hồng rồi đưa cho Đoàn Thục Viện.

“Không.” Đoàn Thục Viện nhìn cô, cười nói: “Chuyện nhỏ cả, dù họ có đến nữa, mẹ cũng có thể giải quyết. Nhưng còn con đấy, mấy ngày trước nghe quản gia nói con theo phòng thí nghiệm đi công tác, ba mẹ cũng

không dám quấy rầy con.”

“Tiểu Tiếu, không phải mẹ lắm lời, những thí nghiệm đó dù con không làm cũng sẽ có người khác làm. Nếu khổ cực như vậy, chi bằng con sớm về nhà hưởng phúc với mẹ, chúng ta cũng đâu thiếu tiền, con cố gắng thể

làm gì?”

Lê Tiếu ngừng động tác cắt hoa, chỉ cười không đáp lại.

Có đôi khi, cố gắng không phải chỉ vì tiền.

Buổi trưa, Lê Quảng Minh về nhà, ba người ngồi trong phòng ăn chờ dùng bữa.

Lê Quảng Minh nhấp ngụm trà khai vị, hất cằm về phía phòng khách: “Tiểu Tiếu, chà là đó là con mang về hả?”

Đoàn Thục Viện cắm hoa xong vẫn chưa ghế phòng khách, nghe vậy kinh ngạc nhướng mày: “Chà là gì?”

Lúc này, Lê Tiếu nhận lấy chén đũa từ tay người giúp việc, trợn mắt nói dối: “Vâng, đồng nghiệp đi du lịch mang đặc sản về.”

Nét mặt Lê Quang Minh hòa hoãn hơn nhiều, sau đó nhìn Đoàn Thục Viện: “Là chà là hương sữa mà em thích ăn nhất ấy, anh thấy là nhãn hiệu lâu năm của Parma.”

Nghe ông nói vậy, Lê Tiếu rủ mi mắt, giấu đi ý cười.

Hai ông bà vẫn rất dễ bị gạt.

“Của Parma à?” Đoàn Thục Viện kinh ngạc: “Đã nhiều năm em không ăn rồi.”

Lê Tiếu lấy khăn lau tay, nói như vô tình: “Mẹ thích ăn chà là Parma sao? Vậy có cơ hội, để con bảo người ta mua thêm về cho mẹ.”

Đoàn Thục Viện và Lê Quảng Minh thoáng nhìn nhau. Bà tập trung lại, cười từ chối: “Không cần đâu, ngọt lắm, thỉnh thoảng nếm một chút còn được, ăn nhiều sẽ ngấy.”

Lê Tiếu đặt khăn ở góc bàn, gật đầu không nói gì.

Một hộp chà là cũng có thể khiến ba mẹ trở nên thận trọng như vậy.

Lê Tiếu quan sát rất cẩn thận, dường như họ có mâu thuẫn không thể giải thích được với Parma. Hay là nói... một khi cô nhắc đến Parma, ba mẹ sẽ trở nên hồi hộp.

Ừ, đây chính là một bí ẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.