🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, tiếng súng lại vang lên, cô không dừng lại nữa, bắn liên tiếp từng phát đinh tai nhức óc.

Chưa đến nửa phút, Lê Tiếu đã bắn tám viên đạn.

Hạ Khê chẳng còn chút sức lực, hai chân run rẩy, mặt mày dính đầy vỏ cây vụn gỗ.

Cô ta há miệng, nhưng bị bao phủ bởi sợ hãi chết chóc nên không phát ra được thanh âm nào.

Tất cả đạn đều bắn vào vị trí cách đỉnh đầu cô ta hai tất vô cùng chuẩn xác.

Tiếng súng ngừng.

Mặt mày Hạ Khê trắng bệch, môi run rẩy, đuôi mắt hé mở, không kịp nhìn lâu, sau lưng lại đột ngột truyền đến một trận lay động kịch liệt.

Thân cây bị bắn xuyên qua, lảo đảo muốn ngã. Thấy nhánh cây nghiêng về phía trước, Lê Tiếu chậm rãi nhếch môi, bồi thêm một phát súng lên đỉnh thân cây.

Lực lực va chạm to lớn đánh lệch độ nghiêng của thân cây, phần thân cây trên đỉnh đầu Hạ Khê đổ ầm xuống đất.

Lưu Vân và Lạc Vũ phủi vụn gỗ trên đầu vai, quay đầu liếc cây lớn đổ xuống, bội phục Lê Tiếu sát đất.

Cách thức trừng phạt này hẳn có thể bức Hạ Khê nhớ cả đời.

Hai người họ nhanh chóng quay lại sau lưng Lê Tiếu và Thương Úc.

Mà Hạ Khê mất đi nơi chống đỡ, dựa lưng vào thân cây phía sau, run chân ngã trên cỏ.

Vẻ mặt cô ta hốt hoảng, ánh mắt rã rời, chật vật với vỏ cây và vụn gỗ, há miệng khóc lớn.

Cảm giác cổ họng bị bóp nghẹt hít thở không thông, cùng sợ hãi ngập tràn khiến cả đời này cô ta cũng không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Đây không phải là mạo hiểm, là địa ngục trần gian.

Hạ Kình không đành lòng nhìn Hạ Khê, mím môi, lắc đầu thở dài.

Chuyện hôm nay không trách ai được, chỉ trách cô ta tự làm khổ mình.

Hoắc Mang và Lục Hi Thụy trố mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.

Lê Tiếu ném Desert Eagle lại cho Lạc Vũ, mượn sức bả vai Thương Úc đứng thẳng người lại, chậm rãi đi đến.

Cô đứng trước mặt Hạ Khê, đưa tay phủi vụn gỗ trên đầu vai cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô Hạ, thân là bạn của Thiếu Diễn, nếu không thể rộng lòng chúc phúc chúng tôi, cũng đừng làm chuyện thiếu tự trọng như vậy.”

Hạ Khê ngừng khóc, nước mắt đẫm mặt, sợ hãi nhìn Lê Tiếu, chỉ thấy vô cùng xa lạ.

Lê Tiếu nheo mắt: “Hy vọng trò mạo hiểm hôm nay có thể khiến cô ghi nhớ: giữa nam và nữ, ngoại trừ tình yêu, còn có một loại giao tình khác nữa, đó không phải là tâm đầu ý hợp, mà là... “vào sinh ra tử. Vậy nên,

phiền cô sau này tránh xa tôi ra.”

Lê Tiếu vỗ nhẹ lên vai Hạ Khê, đây cảnh cáo cũng là nhắc nhở.

Đồng tử rã rời của Hạ Khê nhìn Lê Tiếu đi xa. Trong mơ hồ, dường như cô ta cũng nhìn thấy ánh mắt Thiếu Diễn.

Không hề săn sóc, cũng chẳng lo âu, mà lạnh lùng nặng nề đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.