🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kẻ gây chuyện trước, bị đánh chết cũng đáng đời, cha ông nói chẳng sai!

Lê Tiếu kéo tay anh xuống, cười khẽ: “Cô Hạ, mạo hiểm ổn chứ?”

Hạ Khê im lặng, hơi thở gấp rút, nhìn chằm chằm vào hai chồng La Hán, thật không thể nào tin nổi.

“Có chơi có chịu, em ấy không sao hết, cô Lê muốn phạt thế nào cứ nói!” Hạ Kình trả lời thay Hạ Khê.

Mọi hậu quả đều do em gái anh ta tự làm tự chịu, không thể trách được ai.

Lê Tiếu gật đầu, sau đó nhàn nhạt nói: “Vậy chúng ta di chuyển đi.”

Dứt lời, cô đứng dậy đầu tiên, đi dọc theo bờ suối đến khu rừng phía sau.

Mọi người không hiểu, nhưng cũng lục tục đứng dậy đi theo.

Hạ Khê không bằng lòng bị Hạ Kình nâng dậy, vừa tính giãy giụa, đã nghe anh ta cảnh cáo: “Là tự em đưa ra trò chơi, giờ đừng có nói mình không chơi nổi.”

Có cái gọi là mũi tên đã bắn không thể quay đầu, Hạ Khê có muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa.

Trong chốc lát, mọi người đã đến gần khu rừng.

Lê Tiếu quan sát mấy lần rồi hất cằm với một thân cây to độ 10cm: “Cô Hạ, cô qua đó đứng đi.”

Hạ Khê chần chừ không nhúc nhích, cắn răng, cảnh giác nhìn Lê Tiếu: “Cô tính trừng phạt thế nào?”

“Cô qua rồi sẽ biết.” Lê Tiếu lạnh nhạt liếc cô ta, sau đó xòe tay ra với Lạc Vũ.

Lạc Vũ rảo bước tiến lên, cung kính đặt khẩu Desert Eagle vào lòng bàn tay Lê Tiếu: “Cô Lê, đã chuẩn bị đủ chín viên đạn.”

Lê Tiếu nhướng mày cười với Lạc Vũ: “Cảm ơn.”

“Cô khách sáo rồi.”

Lúc này, ai nấy nhìn thấy Lê Tiếu cầm Golden Eagle cũng ngạc nhiên.

Trừng phạt lớn thể sao?

Hạ Khê hít ngụm khí lạnh, căng thẳng cả người: “Lê Tiếu, rốt cuộc cô muốn làm gì...”

“Cô Hạ, trong vòng ba giây cô đứng thẳng người lại, hoặc... để tôi bắt cô phải đứng thẳng.”

Lê Tiếu vốn chẳng mấy kiên nhẫn, nhất là đối xử với người như Hạ Khê.

Mặc kệ cô ta có ác ý hay không, chọc cô bực mình thì phải chấp nhận trừng phạt.

Hạ Khê nhìn khẩu Desert Eagle, run rẩy cả người, cuối cùng không nên được hoảng sợ nhìn sang Thương Úc, lắp bắp nói: “Thiểu Diễn, anh mặc kệ...”

Thương Úc đứng bên Lê Tiếu, một tay ôm bả vai cô, nghe Hạ Khê nói vậy thì lạnh lùng phất tay, trầm giọng ra lệnh: “Bắt cô ta đứng cho thẳng.”

Lưu Vân và Lạc Vũ tiến lên, một trải một phải ghìm Hạ Khê lên cây.

Hạ Khê giãy giụa liên tục cũng không thể thoát khỏi kìm kẹp của họ, chỉ có thể mở to mắt, sợ hãi hét lên: “Buông tôi ra, Thiếu Diễn, anh Cả...”

Cô ta thật sự sợ hãi vì người cầm súng là Lê Tiếu.

Kỹ thuật bắn của cô thể nào, độ chính xác thế nào, một cô gái quá trẻ giơ súng về phía mình, cảm giác khủng hoảng này đánh vào thị giác ập vào sâu trong tâm linh.

Không lâu sau, Lê Tiếu nâng tay thử khoảng cách, sau đó ngửa ra sau, tựa vào lòng Thương Úc, cô nói: “Cô Hạ, có chơi có chịu.”

Ngay khi chữ cuối cùng thốt lên, một tiếng súng vang động cả khu rừng.

Chim bay lên trời, cùng với tiếng thét chói tai của Hạ Khê đang nhắm chặt mắt lại...

Viên đạn bắn vào thân cây trên đỉnh đầu, chỉ cách da đầu cô ta hai tấc, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận rõ ràng sức gió và nhiệt độ luồng khí thiêu đốt của đạn.

Vỏ cây và vụn gỗ rơi, lẫn vào tóc Hạ Khê.

Chưa bao giờ cô ta cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.