🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thương Úc khom người hôn lên trán cô, ngón tay men theo vạt áo cô luồn vào, vòng qua sau lưng vuốt ve: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”

Động tác này...

Lê Tiếu cứng người, xụ mặt vỗ tay anh lôi ra ngoài.

Tiếng cười trầm thấp của anh vang bên tai, anh hôn sâu một cái rồi xoay người xuống tầng.

Trong phòng ngủ chính, sau khi anh rời đi, Lê Tiếu không thấy buồn ngủ, nhìn căn phòng với phong cách chỉ thuộc về anh, gần như bao trùm bởi ba màu đen, trắng và xám.

Cô nằm một lúc rồi chậm rãi đứng dậy đến ban công, chống khuỷu tay lên lan can, ngắm nhìn núi Piper, lấy điện thoại gọi cho Vân Lệ.

Tầng dưới, Thương Úc quay lại phòng khách, ngồi lên sofa đơn, ngửa đầu thư giãn vai, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, để lộ dấu vết trên cổ.

Động tác này khiến Hạ Khê không thể dời mắt.

Trong số anh em ở Parma, dù là Hoắc Mang con lại hay Lục Hi Thụy xinh đẹp, đều không thể so khí chất và vẻ ngoài với Thương Úc.

Người đàn ông tuyệt vời thế này, phụ nữ ái mộ anh nhiều như cá bằng sông.

Là phụ nữ, Hạ Khê hiểu rõ, nếu có được tình cảm của Thương Úc, chắc chắn người đó sẽ được cưng chiều đến mức ngay cả việc hái trăng sao trên trời cũng không thể so.

Nhất là chính mắt nhìn thấy anh bế Lê Tiếu về phòng, vòng tay mạnh mẽ kia là nơi người phụ nữ nào cũng muốn sà vào.

Hạ Khê vừa ghen tị vừa hâm mộ. Vì đến giờ, cô ta chưa từng thấy anh nghiêm túc đối xử với một người phụ nữ nào như vậy.

“Thiếu Diễn, bao giờ quay lại?” Hoắc Mang ngồi giữa, gác chân nhìn Thương Úc và hỏi.

Thương Úc dựa lưng lên sofa, ngước mắt lên, trả lời mơ hồ: “Xem tình hình”

Nghe vậy, Hoắc Mang cười khẽ, chế giễu: “Xem tình hình gì? Lần sau về đám cưới à?”

Trêu đùa giữa bạn thân với nhau hầu hết đều mang theo thiện chí. Nhưng Hạ Khê nghe những lời này lại thấy hơi chói tai.

Cô ta dời mắt, cúi đầu chơi đùa móng tay, nói không thật lòng: “Nếu làm đám cưới, vậy chắc Thiếu Diễn phải báo trước rồi. Dù gì trong số chúng ta, ban đầu ai cũng cảm thấy, anh là người khó kết hôn nhất.”

Hoắc Mang và Lục Hi Thụy ngầm nhìn nhau, ánh mắt bất đắc dĩ.

Cảm tình không phải do người.

Tình cảm của Hạ Khê đã định là sai người, nhưng nói vậy nghe có vẻ hẹp hòi.

Khuỷu tay Thương Úc gác tay vịn, ngón tay kẹp điếu thuốc lập lòe ánh đỏ, xuyên qua khói mờ liếc Hạ Khê, lạnh nhạt nói: “Giờ cũng rất khó, cần có sự đồng ý của cô ấy mới được.”

Hoắc Mang ngây người, day trán, lắc đầu bật cười: “Sao thế? Giờ lão đại Nam Dương không chơi trò cưỡng ép đoạt lấy sao?”

Thương Úc nhả khói, nhếch môi: “Người khác thì được, nhưng cô ấy thì không. Theo đuổi rất lâu mới được, phải cưng chiều.”

Hạ Khê vặn ngón tay,mặt tái mét.

Một người đàn ông ưu việt chuyên chế, có thể thẳng thắn việc mình chủ động theo đuổi một cô gái trước mặt anh em của mình, nếu đổi là người khác có lẽ rất bình thường, nhưng đây lại là Thương Úc... thật khiến

người ta kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.