🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này, Lê Tiếu nhàn nhạt liếc gương mặt không tình nguyện của Thương Lục, khéo léo từ chối ý tốt của Thương Tung Hải: “Bác trai, không cần anh ấy xin lỗi đâu, đã qua cả rồi.”

Thương Úc cũng vuốt ly trà, liếc Thương Lục: “Ừ, đúng là không cần, chị dâu nó không dễ giận như vậy.”

Thương Lục: “...”

Phải rồi, anh ta đã nhận ra mình là em trai nhặt được, Lê Tiếu mới là dâu ruột.

Không chỉ có anh Cả che chở, ông cụ trong nhà cũng thiên vị cổ trắng trợn.

Cả bữa ăn, Thương Lục lùa cơm không ngẩng đầu không liếc mắt. Không ở nổi trong cái nhà này nữa, cơm nước xong anh ta vội rời đi.

Buổi chiều, đoàn người Lê Tiếu và Thương Úc lên đường về biệt thự Piper.

Trước lúc chia tay, Thương Tung Hai đứng ở cửa nhà chính, nhìn hộp gấm trong tay Lê Tiếu, chần chừ mấy giây rồi đặt tay lên đầu vai cô: “Cháu gái, có rảnh thì thỉnh thoảng ghé chơi.”

Lê Tiếu đọc được vẻ không nỡ trong đáy mắt Thương Tung Hải, cười khẽ gật đầu, đồng ý với ông: “Vâng, bác trai.”

“Được rồi, về đi, về Nam Dương hỏi thăm ba mẹ cháu, một thời gian nữa bác rảnh sẽ đi thăm mấy đứa.”

Thoáng chốc, Lê Tiếu và Thương Úc cùng lên xe.

Thương Tung Hải nhìn xa xa dần, sâu kín thở dài: “Lão Tiêu, bí mật sắp xếp, nhập tên Lê Tiếu vào gia phả Thương thị. Nhớ làm cho cẩn thận, tránh tai mắt của Trưởng Lão Đường.”

Quản gia Tiêu giật mình, nhìn ra đầu đường xa xa, lại nhìn Thương Tung Hải: “Ông chủ, cô Lê... có đáng không?”

Người thừa kế Thương thị chọn vợ, phải trải qua khảo nghiệm của dòng họ và Trưởng Lão Đường.

Giờ ông chủ âm thầm nhập tên cô Lê vào trong gia phả, đây là hành động biết rõ còn có phạm quy tắc.

“Ông cứ đi làm đi.”

Thấy Thương Tung Hải kiên trì, quản gia Tiêu cũng không tiện nhiều lời, sau khi đồng ý với yêu cầu của đối phương thì bắt đầu sắp xếp.

Chỉ mong cô Lê này không phụ lại kỳ vọng của ông chủ.

Bốn mươi phút sau, biệt thự Piper.

Ở chỗ ngồi phía sau, Lê Tiếu dựa lên vai Thương Úc ngủ.

Mặt mày cô có vẻ uể oải, dù ngủ say vẫn thỉnh thoảng nhíu mày, dường như không được thoải mái.

Thương Úc nghiêng đầu dụi trán cô, tối qua anh quá buông thả, quên để ý đến cảm nhận của cô.

Xe dừng hẳn, anh nhẹ nhàng ôm cô vào cửa.

Trong phòng khách có vài người đang trò chuyện. Nghe tiếng bước chân, họ rối rít nhìn ra hướng cửa.

Hoắc Mang đứng dậy đầu tiên, mấp máy môi, còn chưa nói gì đã bị ngăn lại bởi ánh mắt của Thương Úc.

Anh em họ Hạ và Lục Hi Thụy nhìn bóng anh bế Lê Tiếu rảo bước lên lầu, chợt quên cả nói chuyện.

Bên giường phòng ngủ chính, Thương Úc đặt Lê Tiếu xuống, một tay chống mép giường, cúi người trêu chọc: “Dậy rồi?”

Lê Tiếu nhếch môi mở mắt ra, đáy mắt chăng tơ máu mệt mỏi: “Ừ, sao họ lại đến?”

Vốn ngủ không mấy yên ổn, lúc được bế xuống xe, cô đã nửa mê nửa tỉnh.

Chỉ là lúc vào phòng khách, có cảm giác rất nhiều hơi thở người sống, đồng thời có một ánh mắt không hề thân thiện hướng đến mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.