🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tình huống từ hôn lúc đầu, dù là ai cũng có thể thấy được thái độ của Lê Quảng Minh với Thương Tung Hải quá thận trọng nhún nhường.

Đó không phải phong độ của một thông gia.

Thương Tung Hải im lặng một lúc lâu, nghiêng người nhìn dòng suối dưới cầu vòm: “Đương nhiên giấy hôn ước là ký cùng ba con bé rồi.”

Thương Úc cụp mắt, nhếch môi, lấy bao thuốc lá trong túi, đùa nghịch trong tay: “Mặc kệ ba ký với ai, cái tên trong hôn ước cần đổi thành con.” gì

“Con nghĩ ổn thỏa rồi?” Thương Tung Hải kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt tối tăm.

Thương Úc rút một điếu trong bao thuốc lá, giọng trầm nhưng chắc chắn: “Không cần phải nghĩ, cô ấy chỉ có thể là của con.”

Giọng nói chắc chắn như vậy khiển Thương Tung Hải thoáng ngày người, sau đó gật đầu vui mừng cười.

“Được, con có sự quyết đoán này là được.” Ông vừa nói vừa bước lên cầu vòm: “Con đến phòng sách với ba, thuận tiện sắp xếp chuyện đến nhà họ Lê cầu hôn lần nữa.”

Đến bữa trưa, Lê Tiếu và Thương Úc khoan thai đến muộn.

Lúc này, trong nhà ăn im ắng mang đậm nét cổ xưa, Thương Lục ngồi chống cằm trên bàn, trên gương mặt anh tuấn là quầng thâm mắt, dường như ngủ không ngon.

Nghe tiếng động, anh ta nghiêng người. Bất ngờ thấy anh Cả mình nắm tay Lê Tiếu đi đến anh ta cảm giác thật muốn bùng nổ.

Trời đất...

Vợ chưa cưới trước đó của anh ta thật sự trở thành chị dâu rồi?

Tối hôm qua, Thương Lục đi tìm Vệ Ngang, nghe được không ít chuyện.

Cũng không vì gì khác, anh ta chỉ muốn biết anh Cả mình mập mờ với Lê Tiếu từ lúc nào.

Đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc liếc Thương Lục, thầy đối phương nhìn Lê Tiếu không chớp mắt liền nhíu mày: “Không biết đường chào hỏi à?”

Thương Lục “a” một tiếng, khéo léo gọi: “Anh Cả.”

Thương Úc híp mắt nguy hiểm, nhếch môi im lặng. Thương Lục nhìn mà da đầu tê dại.

Anh ta sợ nhất là anh Cả nhìn mình bằng ánh mắt này.

Thương Lục khóc không ra nước mắt, nhìn Lê Tiếu ở đối diện, ưỡn ngực, ngập ngừng gọi: “Chị... chị dâu.”

F*ck!

Người phụ nữ anh ta từ hôn giờ thành chị dâu rồi.

Anh ta thậm chí còn nhớ lần đầu gặp ở khách sạn Hoàng Gia mình đã chê bai Lê Tiếu không tiếc lời.

Thương Lục rụt cổ, buồn bực nâng tách trà lên uống.

Vệ Ngang kể rất nhiều sự tích của Lê Tiếu ở Parma.

Thương Lục vừa uống trà vừa lo lắng, liệu cô có nhỏ nhen mượn cơ hội trả thù anh ta hay không?

Không lâu sau, Thương Tung Hải đến nhà ăn.

Ông ngồi xuống, xoa tay, nhìn qua bọn họ rồi liếc Thương Lục, hỏi: “Thiếu Hành, đây là Lê Tiếu, có nhận ra không?”

Thương Lục nghẹn họng, rưng rưng gật đầu: “Dạ biết.”

“Không cần nói nhảm nhiều, trước hết xin lỗi con bé đã.”

Thương Lục khó tin trừng mắt, khoa trương ngoáy lỗ tai: “Không đúng, ba nói gì cơ? Con không nghe rõ!”

“Sao nào? Bảo con xin lỗi thì không vui? Đừng tưởng ta không biết con đã nói mấy lời mất nết gì ở Nam Dương. Con bé với ba mẹ nó không truy cứu vì người ta rộng lượng, con thân là đàn ông, mấy lời đó nói linh tinh

được à?”

Thương Tung Hải nghiêm túc trách cứ, Thương Lục sự ngây người.

Nhà họ Lê không truy cứu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.