Cô còn chưa nói câu nào, Lạc Vũ ở phía sau đã lên tiếng: “Lão đại.”
Tim Lê Tiếu nóng lên, cố nén ý niệm muốn quay đầu lại, dời tầm mắt tiếp tục quan sát mặt hồ.
Ai lại chẳng có lúc buồn bực đôi chút chứ.
Thương Úc đứng trước mặt Thương Lục, liếc Lê Tiếu đang đưa lưng về phía mình, nhếch môi mỏng, chau mày nhìn Thương Lục: “Giờ mới chịu mò về? Chú không biết hôm nay là ngày gì sao?”
Thương Lục rụt cổ, nói biết chứ, sau đó chỉ vào Lê Tiếu: “Anh Cả, sao cô ấy lại ở đây?”
“Dịch cái tay ra.” Anh không vui nhìn ngón trỏ của Thượng Lục, thấp giọng cảnh cáo, ánh mắt sâu thẳm, bổ sung: “Đó là chị dâu chú.”
Thương Lục cảm giác như bị sét đánh.
Dù gì anh ta cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra sau đó, nên ngây người nhìn anh Cả mình cưỡng ép ôm vai Lê Tiếu, hai người sóng vai đi về nhà riêng ở vườn sau.
Gió mát thoáng qua lại khiến Thương Lục lạnh sống lưng.
Trong mơ hồ, hình anh anh ta nghe được lời căn dặn vừa nhỏ vừa lạnh: “Thông báo với Tả Hiên, đêm nay không ai được phép đến gần nhà riêng.”
Trên đường về, Lê Tiếu không nói một lời.
Người anh toàn mùi rượu, cánh tay ôm vai cô rất nóng. Cách một lớp vải mà cô cũng có thể cảm giác được nhiệt độ.
Hai người quay lại gần nhà riêng, bước lên cầu vòm, băng qua vườn hoa. Sau khi vào cửa, Thương Úc kéo cô lên thẳng lầu.
“Đợi đã.”
Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467572/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.