Đáy mắt Lê Tiếu tràn ngập vẻ giận dữ, ngón tay đặt lên ngực anh, giọng cũng lạnh hẳn đi: “Anh buông ra đã, em đi lấy hòm thuốc.”
Anh uống rượu, còn bị thương, Lê Tiếu không muốn nói lý với anh lúc này.
“Không cần.” Anh khẽ nói hai chữ. Dưới tác dụng của rượu, gương mặt anh tuấn của anh ửng hồng, khóe mắt hơi rũ cũng lộ vẻ sầu muộn.
Lê Tiếu nhìn gương mặt anh, mọi tâm sự đều cuốn đi như thủy triều rút.
Cô dời tầm mắt, cắn khóe môi: “Giờ không phải lúc cáu kỉnh. Em... này!”
Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc bỗng vòng tay qua eo cô, ôm cô ngã lên giường.
Sau một trận trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoàn toàn thay đổi.
Anh ở trên, cô ở dưới.
Khuỷu tay anh chống bên người cô, bàn hai tay ôm mặt cô, cúi người nhìn cô, khàn giọng đau lòng không biết làm sao: “Rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể học cách yêu quý bản thân?”
Anh uống nhiều, nhưng không say.
Ngón cái anh chậm rãi vuốt ve cổ cô, tóc rũ che đi chân mày. Sau đó anh cúi đầu, môi lành lạnh chạm lên cổ cô.
Anh hôn rất dịu dàng, tay áp chặt lên mặt cổ, than nhẹ bên tai cô: “Tiếu Tiếu, đừng bị thương nữa... anh đau lòng.”
Nếu không phải vì uống rượu, chắc anh sẽ không thốt ra những lời này.
Nếu không phải vì cô lại bị thương, Thương Úc sẽ không cố chịu đựng, cũng sẽ không mất khống chế chạy đi xử lý Ôn Thời và Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467573/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.