🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Dã nhíu mày rậm như có điều suy nghĩ, đắn đo một lúc lâu: “Chưa, mấy năm nay thị trường chứng khoán khá suy thoái, vốn không nghe đến nhân vật như nữ thần cổ phiếu.”

“Không phải mấy năm nay... chí ít cũng phải hai mươi năm trước.” Lê Tiếu nhàn nhạt đáp.

Thẩm Thanh Dã liếc cô, vừa thao tác điện thoại vừa nói: “Chẳng trách. Tôi khóa bài đăng mua bán rồi, Lục Cục không nhận khoản giao dịch này.”

Lê Tiếu: “...”

Cô nhìn Thẩm Thanh Dã bằng ánh mắt sâu kín, híp mắt: “Anh không tra được hay là muốn đánh nhau?”

Thẩm Thanh Dã cười đắc ý: “Chuyện lão Thất biên giới của chúng ta muốn biết, không cần phải đăng bài mua bán. Yên tâm, tôi tra cho em. Nếu là chuyện hai mươi năm trước, chờ có thời gian tôi hỏi ba tôi, không

chừng ông ấy có biết.”

Lê Tiếu liếc Thẩm Thanh Dã, mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Một lúc lâu, cô nghiêng đầu, khẽ than: “Cảm ơn.”

Thẩm Thanh Dã nói không cần cảm ơn. Sau đó hai người ngồi trên băng ghế nhìn sắc trời dần tối, im lặng với tâm sự riêng của mình.

.

Hôm sau, tám giờ sáng, ngày nắng đẹp.

Thẩm Thanh Dã đang tản bộ trong biệt thự với Bạch Lộ Hồi.

Bạch Lộ Hồi đi sau một bước ngước mắt nhìn sườn mặt Thẩm Thanh Dã, nói nhỏ: “Trưa hôm qua, ngã tư gần đường núi Piper xảy ra tai nạn xe.”

Thẩm Thanh Dã quay đầu nhìn cậu ta: “Sau đó?”

Trước giờ, tin tức của Lục Cục luôn có tính chỉ hướng rõ ràng.

Là người phụ trách Ban hành động, Bạch Lộ Hồi sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến tai nạn xe.

Cậu ta ngẩng đầu, nét mặt già dặn không phù hợp với tuổi tác: “Là một chiếc Ferrari màu đỏ, khi ấy cố ý đâm vào chiếc Bentley cô Lê và Diễn gia đang ngồi.”

Thẩm Thanh Dã lập tức dừng bước, đáy mắt cuộn sóng: “Kẻ chủ mưu là ai?”

Rõ ràng anh ta không hề hoài nghi với tính chân thực của tai nạn xe.

Bạch Lộ Hồi híp mắt, nét mặt hơi khác thường: “Đúng là có tra ra chút manh mối, nhưng mà...”

Cậu ta còn chưa dứt lời, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân.

Hai người cùng lúc quay đầu, chỉ thấy Lưu Vân rảo bước đi đến, đứng lại rồi cúi đầu nói: “Cậu Thẩm, cậu Bạch, Diễn gia có lời mời.”

“Được, tới ngay.” Thẩm Thanh Dã đáp lời, liếc mắt với Bạch Lộ Hồi, hai người tự hiểu tạm thời ngưng chủ đề vừa bàn.

Quay lại phòng khách, Thương Úc và Lê Tiếu đang chia ra ngồi trên sofa đơn.

Lê Tiếu cúi đầu nhìn điện thoại, dường như đang nhắn tin, còn Thương Úc đang nhìn cô. Dù hai người không trao đổi gì nhưng bầu không khí khiến người ngoài khó lòng xen vào vẫn làm Thẩm Thanh Dã ghét bỏ bĩu

môi.

Rõ ràng không làm gì cả, nhưng anh ta cứ cảm thấy Thương Thiếu Diễn lúc này đang khoe ân ái.

Thẩm Thanh Dã chậm rãi đến sofa ngồi xuống, các khuỷu tay lên tay vịn, hất cằm với Thương Úc: “Diễn gia có gì căn dặn?”

“Cậu Thẩm đến Parma có sắp xếp gì khác không?” Thương Úc nhìn Thẩm Thanh Dã hỏi.

Thẩm Thanh Dã nghiêm túc gật đầu: “Có chứ, tìm em ấy.”

Anh ta vừa nói vừa hướng về Lê Tiếu như một lẽ quá đương nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.