Thẩm Thanh Dã rất buồn bực, liếc Lê Tiếu nãy giờ không nói gì, cũng không biết cô đang làm gì, rất chăm chú xem điện thoại,
Anh ta hơi tò mò, rướn cổ tới, vừa thấy đã câm nín.
Thẩm Thanh Dã bất chấp Thương Úc đang ở đây, lấy mũi chân đá gót giày Lê Tiếu: “Đã mấy năm rồi còn chơi mấy cái trò này? Em có thể theo đuổi thứ gì khác hay không?”
Lê Tiếu thao tác ngón cái, hời hợt nói: “Không thể.”
Thật ra cũng không phải cô đang chơi game, chỉ là ngay lúc Thẩm Thanh Dã nhìn trộm thì cô đổi nến mà thôi.
Ngón tay Thương Úc gõ lên tay vịn, ánh mắt sâu xa liếc Thẩm Thanh Dã: “Nếu không có sắp xếp gì khác thì cùng ra ngoài đi.”
Thẩm Thanh Dã chẳng để ý hình tượng, nằm ườn ra sofa, vẻ mặt hứng khởi: “Đi đâu? Cần tôi dẫn theo người không?”
“Khu nghỉ dưỡng.”
Mười giờ sáng, hai chiếc trực thăng cất cánh từ biệt thự chân núi Piper.
Trực thăng của Thẩm Thanh Dã và Bạch Lộ Hồi còn in rõ ba đầu đạn ở cửa khoang, là kiệt tác của Lê Tiếu.
Trên trực thăng không có người ngoài, hai người đeo tai nghe giảm tiếng ồn, nhỏ giọng trò chuyện với nhau qua micro.
Thẩm Thanh Dã lười biếng làm ổ trên ghế, hỏi: “Cậu tra ra được gì từ tai nạn xe?”
Bạch Lộ Hồi ngồi nghiêm chỉnh gần cửa khoang, nhìn cảnh phổ bên dưới: “Do người nhà họ Thương gây ra.”
Thẩm Thanh Dã cười nhạt: “Chuyện này cũng bình thường. Thương Thiếu Diễn là người thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467516/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.