Ngay bên cạnh là phủ tù trưởng.
Nếu không phải tin tưởng, chưa chắc tù trưởng Parma đã cho phép anh ở đây.
Mấy phút sau, Thương Úc và Lê Tiếu xuống xe. Anh đi đến hành lang, khi đi ngang Thẩm Thanh Dã thì gật đầu lướt qua.
Thẩm Thanh Dã liếc bóng lưng Thương Úc, cười sâu xa.
Vẫn rất có chừng mực, biết dành không gian riêng cho anh ta và Lê Tiếu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Dã cảm thấy Thương Thiểu Diễn cũng không đáng ghét cho lắm.
Sau đó, vừa quay đầu lại, Lê Tiếu đứng cách anh ta mấy bước môi vẫn còn sưng đỏ.
Thẩm Thanh Dã: “...”
Thôi dẹp vụ không đáng ghét đi!
Thương Thiếu Diễn chó má, đáng ghét nhất trên đời này!
Thẩm Thanh Dã đút hai tay vào túi quần, liếc môi Lê Tiếu, hừ lạnh: “Thói đời ngày nay, lòng người bạc bẽo, thấy mà chướng mắt.”
Lê Tiếu đang thấm mím môi tức giận: “...”
Cô cúi đầu xoa gáy, ra hiệu về phía vườn hoa cách đó không xa: “Qua kia nói.”
Thẩm Thanh Dã đứng yên, tay đút túi quần hất cằm: “Qua đó làm gì? Không thể nói trước mặt bạn trai em à?”
Đáp lại anh ta là bóng Lê Tiếu càng lúc càng xa.
Thẩm Thanh Dã nghẹn họng nhìn hướng cô đi, hít một hơi sâu, bực bội theo sau.
Hai người lần lượt ngồi xuống băng ghế vườn hoa, không hẹn cùng nâng chân phải gác chân trái.
Lê Tiếu liếc Thẩm Thanh Dã, cong môi trêu chọc: “Cậu Thẩm Lục Cục, gọi anh chó săn' đúng là nhân tài không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467514/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.