Đúng lúc đó Viện sĩ Giang ra khỏi phòng làm việc, thầy Lê Tiếu không mặc áo blouse trắng, ông vào phòng nghiên cứu thì hỏi Liên Trinh ngay: “Tiểu Tiếu lại ra ngoài à?” Liên Trinh đáp: “Em ấy nói có việc cần xử lý.” Viện sĩ Giang tháo kính lão xuống cho vào túi áo, tặc lưỡi: “Con cái nhà giàu đúng là không nhàn rỗi.
Chậc, ưu tú quá mà.” Liên Trinh: “...”
Anh đã quen với việc ngày nào Viện sĩ Giang cũng khen Lê Tiếu rồi.
Mười hai giờ trưa, Lê Tiếu lại ghé bệnh viện đưa thuốc thử nghiệm cho Lê Tam.
Thuốc này đã trải qua kiểm nghiệm của Sở nghiên cứu, còn chưa được bán trên thị thường, là thuốc đặc hiệu nội bộ, hiệu quả rất tốt.
Cô đi xuyên qua sảnh bệnh viện, lên thẳng khu phòng bệnh cao cấp.
Lúc này cửa phòng bệnh khép hờ, cô đưa tay định đẩy cửa thì lại nghe cuộc trò chuyện thể này.
“Lúc tôi hôn mê, có phải em nói chuyện với tôi không?” Là giọng Lê Tam, dù nói rất chậm, những đã ổn hơn lúc mới tỉnh lại rồi.
Tiếp đó là một tiếng “xoảng”, hình như là tiếng ly vỡ.
Nam Hân luống cuống chân tay lau bàn, ấp úng hỏi lại: “Hả? Gì cơ? Đâu có nói gì.” Giọng điệu này không hề có sự sắc bén của đóa hồng lửa cay độc biên giới, mà ngược lại, nó giống như của một cô gái hồi hộp vì tâm tư bị vạch trần.
Phản ứng của Nam Hân thật khác thường, ánh mắt Lê Tiếu lóe lên.
Cô không muốn vào trong nữa, mà dựa ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467463/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.