Đúng lúc này, Lê Tam trợn tròn mắt, nằm nghiêng đầu, nhìn Lê Tiếu chằm chằm cứ như không quen biết cô.
Hai anh em đối mặt mấy giây, Lê Tiếu đứng cách anh mấy bước, chậm rãi nheo mắt, nhướng mày hỏi: “Anh mất trí nhớ rồi à?” Nam Hân đi sau Lê Tiếu nheo mắt, đặt hộp thức ăn vào ngực Lưu Vân, đến trước giường, mặt mày tái nhợt cúi người xuống: “Lão đại, tôi là ai?” Nếu Lê Tam thật sự mất trí nhớ, liệu anh còn nhớ cô không? Nam Hân thẩm văng tục rồi lại muốn khóc! Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Dù Lê Tam đã tỉnh lại nhưng bị thương ở đầu nên vẫn còn rất yếu.
Thấy hốc mắt đỏ ửng của Nam Hân, chóp mũi có gì đó long lanh, Lê Tam cho rằng là nước mũi nên chán ghét nhíu mày.
Một lúc sau, anh mới mấp máy môi nói: “Xấu quá...” Sao dáng vẻ cô nàng này cứ như mới bị xe cán qua vậy, trong thời gian anh hôn mê, cô đã trải qua những gì? Lê Tam nhắm mắt không đành lòng nhìn thẳng, Nam Hân xoay người vào phòng vệ sinh.
Lê Tiếu đứng cách đó không xa nghe Lê Tam nói, khóe môi cong lên, gật đầu, xem ra không mất trí nhớ.
Cô đến mép giường, nhìn xuống đánh giá anh mình.
Hai anh em lại đối mặt nhau, Lê Tam chậm rãi hỏi: “Đây là đâu?” “Nam Dương.” Nghe vậy, Lê Tam hít vào một hơi sâu, quả như anh nghĩ.
Cách bài trí của phòng bệnh sang trọng thể này, nhìn qua là biết không phải hàng biên giới.
Anh cử động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467462/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.