Lê Tiếu lập tức siết chặt điện thoại, gọi ngay cho Nam Hân không chần chừ.
Tiếng cười tủm tỉm của Nam Hân nhanh chóng vang lên: “Honey, anh ấy gọi lại cho cưng chưa?” “Gọi rồi.” Giọng Lê Tiếu rất khẽ không nghe ra được tâm trạng, Nam Hân vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Lê Tiếu nhạy bén nhận ra tiếng thở phào của Nam Hân, ánh mắt lành lạnh, hỏi thẳng: “Có phải có một đống linh kiện bị chặn ở biên giới không?” “Linh kiện?” Nam Hán nghi ngờ lặp lại, ngay sau đó vỗ đầu: “Đống rương phế liệu đó là linh kiện à? Tên ngu xuẩn Âu Bạch đó sao lại đi mua bán linh kiện rồi?” Lê Tiếu nghe giọng Nam Hân mỉa mai, không hỏi nhiều đưa ra yêu cầu: “Có thả Âu Bạch ra hay không tùy mọi người, nhưng mau thả đoàn xe vận chuyển linh kiện đã.
Đó không phải hàng của Âu Bạch.” Nghe vậy Nam Hân ngây người: “Hả? Không phải của hắn à?“.
“Phải thả trước hai giờ chiều đấy.” Dứt lời, Lê Tiếu kết thúc cuộc gọi.
Cô lạnh nhạt về phòng bao, và phải nét mặt trông chờ mòn mỏi của Thu Hoàn thì hời hợt nói: “Hôm nay hàng của anh sẽ được thả.” “F*ck! Thật chứ?” Thu Hoàn mở to mắt kinh ngạc.
Thấy Lê Tiếu gật đầu, anh ta lập tức hiện rõ sự sùng bái điên cuồng: “Em gái à, sao em ngầu quá vậy.” Anh ta vừa nói vừa vỗ bàn, hận không thể tiến đến hôn cô hai cái, thật khiến người ta yêu quá đi thôi.
Vốn không mấy hi vọng, không ngờ cô vừa ra tay là giải quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467447/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.