Lại nhìn sang Lê Tiếu, cô ăn thong thả, nhìn chân của đưa đến còn nhếch môi cau mày: “Không ăn nữa.” Thu Hoàn liếc Thương Úc, thấy anh đặt đũa xuống, kiên nhẫn dỗ dành: “Ăn một miếng nữa thôi.”
Dẹp bữa tiệc cua này đi! Thu Hoàn đập mạnh đũa xuống, đứng dậy ra ngoài.
Bực quá đi.
Đi thẳng đến cửa cũng không nghe ai giữ lại mình, thế nên ngay lúc ra khỏi phòng bao, Thu Hoàn tự tìm đường lui cho mình: “Tôi đến phòng vệ sinh.” Hai người trong phòng đồng thanh nói: “Ừ.” Thu Hoàn xoay người rời đi.
Lê Tiếu nhìn cửa khép hờ, qua một lúc nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa mới buông đũa đối mặt với Thương Úc, giọng hờn dỗi: “Anh trai em ra ngoài không mang điện thoại, để lát em hỏi lại.” Thương Úc gật đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lê Tiếu: “Ừ, đừng miễn cưỡng.”
“Không đâu.” Lê Tiếu nén ưu tư xuống đáy lòng, cứ thấy chuyện hơi khác thường.
Nhưng cô cũng chỉ đành chờ Lê Tam gọi điện lại rồi mới hỏi cho rõ.
Sau mấy giây yên ắng, Thương Úc trầm giọng hỏi: “Sắp xếp thời gian đến Parma chưa?” Lê Tiếu miễn cưỡng dựa ra lưng ghế: “Em tính thứ Sáu dự lễ tốt nghiệp xong thì xin nghỉ với Viện sĩ Giang.” Lễ tốt nghiệp chỉ có một lần, cô không muốn bỏ lỡ.
Thương Úc chỉ “Ừ”, nhìn gương mặt trắng nõn của Lê Tiếu, lấy mu bàn tay cọ cọ: “Sắp xếp thời gian rồi báo trước anh biết.” “Ừ, em biết rồi.” Lê Tiếu hơi cong môi, sau đó nghiêng người, tựa vai lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467446/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.