🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Chú mày nói gì?” Vân Lệ nheo mắt, nhìn mặt trời lặn ngoài cửa, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Vân Lăng cho là tín hiệu không tốt nên lớn tiếng lặp lại: “Em nói, tất cả tài liệu quan trọng của chúng ta đều ở tầng hầm trại huấn luyện.

Anh à, anh lợi hại thật đấy.” Lợi hại mốc xì ấy! Sau nhiều lần xác nhận, Vân Lệ mờ mịt cúp máy.

Sao có thể: Tất cả tài liệu mật trụ sở chính lính đánh thuê đều cất trong phòng hồ sơ.

Lúc đó cao ốc không hề có dấu hiệu gì đã nổ tung.

Thậm chí có không ít nhân viên bị thương trong vụ nổ, tổn thất cũng khá nghiêm trọng.

Trong tình huống khẩn cấp như vậy, căn bản không ai rảnh bảo vệ tài liệu, ai nấy cũng chỉ lo cứu người.

Ai lại chuyển hết tài luyện quan trọng sang trại huấn luyện ở đối diện từ sớm chứ? Đâu đơn giản chỉ là dăm ba quyền, tài liệu quan trọng cấp ba trở lên phải hơn mấy nghìn bộ, đến bảy tủ đựng hồ sơ cũng không đủ chứa, thế mà đã sớm được dời đi.

Vân Lệ uống bia, đầu óc mơ màng.

Anh ta thấy chắc mình say rồi, nếu không sao lại cho rằng là Thương Thiếu Diễn làm.

Lê Tiếu chưa từng đến trụ sở chính lính đánh thuê, cũng không biết rõ vị trí cụ thể.

Chỉ mình Thương Thiếu Diễn có năng lực lặng lẽ phá hủy cao ốc của anh ta.

Là Thương Úc? Hay không phải? Vân Lệ càng lúc càng rối, thậm chí bất chấp trạng thái lộn xộn hiện tại của mình, vung tay ném lon bia ra ngoài từ cửa phó lái, lái xe quay lại Thủy Tinh Uyển.

Anh ta cần đổi chất với Thương Thiếu Diễn để xem rốt cuộc chuyện này có liên quan đến đối phương hay không.

Vân Lệ lái xe như gió cuốn, kết quả là ngay sau đó bị cảnh sát giao thông bắt được.

Uống bia cộng thêm lái quá tốc độ, nào, chúng ta đến đội Cảnh sát giao thông uống trà thôi.

Bên kia, phòng bao Thượng Hải Các.

Lê Tiếu nghiêng người dựa tay vịn, ngẩng đầu nhìn Thương Úc: “Diễn gia, nói vài câu đi, hai người đã trò chuyện những gì?” Anh nhìn Desert Eagle trên bàn, nói sâu xa: “Trò chuyện nên tính sổ thế nào.” Nghe vậy, Lê Tiếu có thể hiểu được.

Ừ, là chuyện Vân Lệ có thể làm ra.

Cô dựa vào ghế co chân lên, đung đưa chân, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thế nên, để anh ấy cầm súng chĩa vào anh là tính sổ sao? Nếu em không quay lại, anh không sợ anh ấy sẽ nổ súng à?” Vân Lệ không phải người mềm lòng nương tay.

Nếu anh ta thật sự muốn giết người, rất có thể giờ Thương Úc đã gục rồi.

Lê Tiếu không ngại để hai người họ âm thầm giải quyết phân tranh, nhưng động đến dao súng thì liều quá hóa dở.

Vừa dứt lời, cô liền nghe anh gật đầu nói: “Xem ra là bạn gái đã cứu anh một mạng này.” Lê Tiếu: “...” Lời này sao nghe kỳ quá vậy.

Cô không tin Thương Úc sẽ để mặc người khác làm cản trước mặt mình.

Vân Lăng chỉ nhận đơn làm ăn, còn anh cho nổ tung trụ sở chính của đối phương chính là thủ đoạn tàn nhẫn không hề chừa lại đường sống.

Lê Tiếu thầm nghĩ, có lẽ do cô nên anh mới phá lệ khoan dung cho Vân Lệ Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ đến chuyện Vân Lệ có tâm tư khác đối với mình.

Vì giao tình trước đó, với Lê Tiếu mà nói, Vân Lệ chỉ là bạn chí cốt thuần túy mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.