“Chú mày nói gì?” Vân Lệ nheo mắt, nhìn mặt trời lặn ngoài cửa, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Vân Lăng cho là tín hiệu không tốt nên lớn tiếng lặp lại: “Em nói, tất cả tài liệu quan trọng của chúng ta đều ở tầng hầm trại huấn luyện.
Anh à, anh lợi hại thật đấy.” Lợi hại mốc xì ấy! Sau nhiều lần xác nhận, Vân Lệ mờ mịt cúp máy.
Sao có thể: Tất cả tài liệu mật trụ sở chính lính đánh thuê đều cất trong phòng hồ sơ.
Lúc đó cao ốc không hề có dấu hiệu gì đã nổ tung.
Thậm chí có không ít nhân viên bị thương trong vụ nổ, tổn thất cũng khá nghiêm trọng.
Trong tình huống khẩn cấp như vậy, căn bản không ai rảnh bảo vệ tài liệu, ai nấy cũng chỉ lo cứu người.
Ai lại chuyển hết tài luyện quan trọng sang trại huấn luyện ở đối diện từ sớm chứ? Đâu đơn giản chỉ là dăm ba quyền, tài liệu quan trọng cấp ba trở lên phải hơn mấy nghìn bộ, đến bảy tủ đựng hồ sơ cũng không đủ chứa, thế mà đã sớm được dời đi.
Vân Lệ uống bia, đầu óc mơ màng.
Anh ta thấy chắc mình say rồi, nếu không sao lại cho rằng là Thương Thiếu Diễn làm.
Lê Tiếu chưa từng đến trụ sở chính lính đánh thuê, cũng không biết rõ vị trí cụ thể.
Chỉ mình Thương Thiếu Diễn có năng lực lặng lẽ phá hủy cao ốc của anh ta.
Là Thương Úc? Hay không phải? Vân Lệ càng lúc càng rối, thậm chí bất chấp trạng thái lộn xộn hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467432/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.