Cô cầm Desert Eagle bảo vệ Thương Úc, lại trả Colt cho anh ta.
Có bao nhiêu lời cũng không thể nói rõ hết.
Vân Lệ chỉ biết, anh ta không đánh mà bại.
Cổ họng đắng chát, dường như trào lên mùi vị như rỉ sét.
Trong tầm mắt là Thương Úc nhếch môi ngồi bất động như núi với vẻ đương nhiên nhàn nhã.
Thương Thiếu Diễn đúng là thủ đoạn, giết người trước giết tâm, dùng cách này đâm anh ta một nhát trí mạng.
Vân Lệ nhìn khẩu Colt trên bàn, mãi không bình tĩnh nổi.
Anh ta cũng muốn ổn định tâm trạng, ngồi xuống lần nữa, giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng thật quá khó khăn.
Ngay khoảnh khắc Lê Tiếu quên mình và Thương Úc, anh ta tự biết mình là kẻ bại trận.
Vân Lệ không phải thằng oắt loi choi dễ kích động, dù trong lòng sóng bể cuồn cuộn thì nét mặt vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Anh ta cắn răng, cố ra vẻ chê bai đẩy khẩu Colt trước mặt Lê Tiếu, trợn mắt nhìn cô, cười khàn: “Em giận tôi sao?” Gợn sóng trong mắt Lê Tiếu dần tan biến, cô nhìn Vân Lệ, thầm thở phào: “Không muốn em giận thì anh đừng nổi điên.” Vừa vào cửa, cô tận mắt chứng kiến Vân Lệ cầm Desert Eagle nhắm vào giữa trán Thương Úc.
Cơn giận và nỗi lo lắng nảy sinh trong tiềm thức khiến cô không chút nghĩ ngợi đã làm ra một loạt hành động.
Nhưng Lê Tiếu vẫn nể nang Vân Lệ.
Nếu là người khác, cô sẽ không bắn chín phát đạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467431/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.