Chẳng hiểu sao lại bỏ đi! Lúc này có người gõ cửa phòng bao.
Lê Tiếu thờ ơ liếc nhìn, thấy Lạc Vũ ôm một hòm thuốc mới tinh đi vào.
Cô kinh ngạc nhướng mày, bất ngờ nhìn Thương Úc.
Anh khẽ nhếch môi: “Thoa thuốc.” Lê Tiếu trừng mắt, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Hôm nay cô mặc áo khoác ngắn, bên trong là áo thun chữ T cổ tròn tròng đầu.
Thoa thuốc thì phải cởi hết.
Lê Tiếu gãi đầu.
Nếu cô từ chối chắc chắn không hiệu quả, nên chỉ đành bình tĩnh gật đầu: “À, được.” Lạc Vũ ôm hòm thuốc đứng sau lưng Lê Tiếu, cô chậm rãi bắt đầu cởi áo khoác.
Sau đó cô nắm vạt áo thun, thầm nghĩ có nên vén lên không, lúc thì gãi đầu, khi thì nhéo tai, rất nhiều động tác nhỏ.
Lạc Vũ nhìn mà buồn cười.
Thương Úc nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, cười hỏi Lê Tiếu: “Sao không cải tiếp?” Cổ họng Lê Tiếu ngựa ngứa, cô cảm giác nhiệt độ trên người mình tăng cao.
Đối mặt với biểu cảm ung dung của Thương Úc, cô quyết tâm nắm vạt áo thun cởi ra.
Không sao hết, dù gì bên trong vẫn còn áo ngực.
Nhưng áo vừa vén đến hông, tiếng cười trầm ấm từ môi anh tràn ra.
Anh ngăn cô lại, sau đó đứng dậy, nâng cằm cô, mút mạnh môi cô, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ý cười: “Chờ em trong xe, thoa thuốc xong thì đưa em về phòng thí nghiệm.” Dứt lời, anh xoay người ra ngoài.
Hai tay Lê Tiếu vẫn duy trì động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467433/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.