🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chẳng hiểu sao lại bỏ đi! Lúc này có người gõ cửa phòng bao.

Lê Tiếu thờ ơ liếc nhìn, thấy Lạc Vũ ôm một hòm thuốc mới tinh đi vào.

Cô kinh ngạc nhướng mày, bất ngờ nhìn Thương Úc.

Anh khẽ nhếch môi: “Thoa thuốc.” Lê Tiếu trừng mắt, cúi đầu nhìn quần áo của mình.

Hôm nay cô mặc áo khoác ngắn, bên trong là áo thun chữ T cổ tròn tròng đầu.

Thoa thuốc thì phải cởi hết.

Lê Tiếu gãi đầu.

Nếu cô từ chối chắc chắn không hiệu quả, nên chỉ đành bình tĩnh gật đầu: “À, được.” Lạc Vũ ôm hòm thuốc đứng sau lưng Lê Tiếu, cô chậm rãi bắt đầu cởi áo khoác.

Sau đó cô nắm vạt áo thun, thầm nghĩ có nên vén lên không, lúc thì gãi đầu, khi thì nhéo tai, rất nhiều động tác nhỏ.

Lạc Vũ nhìn mà buồn cười.

Thương Úc nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, cười hỏi Lê Tiếu: “Sao không cải tiếp?” Cổ họng Lê Tiếu ngựa ngứa, cô cảm giác nhiệt độ trên người mình tăng cao.

Đối mặt với biểu cảm ung dung của Thương Úc, cô quyết tâm nắm vạt áo thun cởi ra.

Không sao hết, dù gì bên trong vẫn còn áo ngực.

Nhưng áo vừa vén đến hông, tiếng cười trầm ấm từ môi anh tràn ra.

Anh ngăn cô lại, sau đó đứng dậy, nâng cằm cô, mút mạnh môi cô, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ý cười: “Chờ em trong xe, thoa thuốc xong thì đưa em về phòng thí nghiệm.” Dứt lời, anh xoay người ra ngoài.

Hai tay Lê Tiếu vẫn duy trì động tác vén áo, cô ngây người một giây, không khỏi lắc đầu.

Làm rộn cả buổi, hóa ra là chọc cô? Lạc Vũ đặt hòm thuốc lên bàn, ánh mắt nhìn Lê Tiếu cũng hiện vẻ ranh ma.

“Cười gì?” Lê Tiếu xụ mặt làu bàu, cởi áo thun, bả vai trắng tuyết lộ ra ngoài.

Chỉ là trên vai trái có một mảng bầm tím nghiêm trọng.

Da cô vốn trắng nõn nên nhìn vết thương khá giật mình.

Chưa đến mười phút, Lạc Vũ đã thoa thuốc trị vết thương cho Lê Tiếu xong, thuận tay đưa cô hai lọ thuốc hình hồ lô màu xanh lá, dặn cô mỗi ngày phải thoa thuốc đúng giờ.

Lê Tiếu ung dung nhét vào túi, mặc đồ tử tế vào, trở lại dáng vẻ bình thường.

Trước khi rời khỏi phòng bao, Lê Tiếu đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn vách tường hư hỏng do vết đạn, nói với Lạc Vũ: “Cô hỏi giám đốc giúp tôi xem phải bồi thường như nào.” Lạc Vũ ôm hòm thuốc,lúc kéo cửa cho Lê Tiếu thì nói nhỏ: “Đây là sản nghiệp của lão đại, cô Lê không cần bồi thường.” Lê Tiếu chớp mắt, tặc lưỡi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ồ, ra là thể...” Một chỗ khó cầu như Thủy Tinh Uyển, hóa ra cũng là của anh.

Đúng là...

bất ngờ.

Quay lại bãi đỗ xe, Lê Tiếu cúi đầu bước vào xe, ngước mắt nhìn Thương Úc, thoáng ngừng một chút, tự tìm đề tài: “Thủy Tinh Uyển cũng là của anh sao?” “Ừ.” Thương Úc cúi đầu vuốt phẳng nếp nhăn ống tay áo, nheo mắt, trầm giọng nói: “Sao vậy? Muốn bồi thường?” Lê Tiếu ngồi vào chỗ rồi liếc anh, mím môi như thật: “Ừ, đúng là muốn làm thế.” Anh nghiêng đầu, nhìn Lê Tiếu như có điều suy nghĩ, giãn chân mày, nói sâu xa: “Thiếu nợ trước đã, sau này...

có cơ hội thì bồi thường luôn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.