Thật tốt.
Mỗi ngày đều có người chờ tin của bạn, quan tâm đến cuộc sống của bạn, cảm giác được cần và được che chở này khiến Lê Tiếu khẽ cong môi, tâm trạng rất thoải mái.
Sau đó, phía sau bàn làm việc đột nhiên vang lên tiếng ho nhẹ.
Lê Tiếu ngưng cười, ngoái nhìn thì thấy Liên Trinh đang dựa vào tủ khử trùng ở cửa phòng nghiên cứu, nắm tay để bên miệng, trong mắt ánh lên vẻ trêu đùa.
“Xin lỗi nhé, không phải anh cố ý nghe lén đâu.
Vừa mới vào thì thấy em đang nói chuyện điện thoại, nên anh không quấy rầy.” Lê Tiếu: “...” Mất hết hình tượng rồi.
Cô thong dong đứng dậy, khẽ thở dài: “Sao sư huynh lại quay lại vậy?” “Anh muốn lấy mấy bản báo cáo, định về nhà phân tích lại kết cấu phân tử.
Còn em thì sao?” Liên Trinh vừa nói vừa đi tới bàn làm việc, tìm hai bản báo cáo rồi quay người nhìn Lê Tiếu.
Cô giơ điện thoại lên: “Em quay lại lấy cái này.” Liên Trinh hiểu ra, quay đầu về phía cửa: “Em có muốn về không?”
“Vâng, đi thôi.”
Sáng sớm hôm sau, Lê Tiếu lái xe từ tòa lầu phòng thí nghiệm đến bệnh viện chi nhánh.
Ca mổ đặt stent mạch máu não cho ông nội Đoàn Cảnh Minh dự kiến thực hiện vào lúc 10 giờ sáng.
Chưa đến chín giờ, Lê Tiếu đã đến phòng bệnh.
Cô đẩy cửa đi vào, thấy cả nhà già trẻ đều đã tới.
Lúc này, mọi người đang đứng quanh giường bệnh, nghe ông cụ Đoàn dặn dò hậu sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467335/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.