🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lê Tiếu nhập tâm suy nghĩ một lúc, mới nhận ra điện thoại không ở bên người.

Cô cẩn thận ngẫm lại thì nhớ ra điện thoại bỏ trong túi áo blouse quên mang về.

Lê Tiếu ngồi dậy xoa Thái dương, nhìn mặt tường chằm chằm, ba giây sau bất đắc dĩ đứng dậy, quay lại phòng thí nghiệm lấy điện thoại.

Sớm biết thì cầm điện thoại dự phòng Thương Úc đưa cho về ký túc xá luôn rồi.

Trong thời đại thông tin mà bên người không có điện thoại cứ như không mặc đồ vậy, cả người cứ kỳ cục.

Quay lại phòng thí nghiệm, Lê Tiếu tìm thấy điện thoại trong túi áo blouse, bật màn hình lên xem, mười mấy tin nhắn WeChat và hai cuộc gọi nhỡ.

Điện thoại là số lạ gọi nên Lê Tiếu không để ý, quay lại WeChat nhìn tên người nhắn.

Thương Úc: “Phải ăn cơm đúng giờ.” Tin nhắn gửi lúc sáu giờ tối, lúc đó cô và Liên Trinh còn đang ở bục nghiên cứu nhìn chằm chằm kết quả thí nghiệm.

Lê Tiếu dùng mũi chân kéo ghế ngồi xuống, ngẫm nghĩ một chút thì gõ emoji cánh tay đưa ra động tác OK.

Đã gần mười hai giờ khuya, cô nén khao khát muốn trò chuyện với Thương Úc, tắt khung tin nhắn rồi nhìn tin WeChat khác.

Ngoại trừ mấy tin tức thường ngày của Đường Dực Đình thì có hai tin nhắn của Đoàn Diệc Tuyên.

Lê Tiếu lập tức híp mắt, nhếch môi mở WeChat của Đoàn Diệc Tuyên.

Hình như thời hạn trả tiền trong ba ngày đã đến, nhưng tài khoản của cô vẫn chưa nhận được tiền.

Một trong hai tin nhắn WeChat của Đoàn Diệc Tuyên hỏi cô có rảnh hay không, tin còn lại nhắc cô nghe điện thoại.

Ỗ, số lạ là Đoàn Diệc Tuyên gọi sao? Lê Tiếu lơ đãng bĩu môi, tắt WeChat Đoàn Diệc Tuyên, vừa khéo điện thoại đổ chuông.

Chú thích: Honey.

Lê Tiếu thấy hai chữ này thì thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt lấp lánh ánh sao.

Mấy hôm nay bận qua, suýt thì quên cô đã đổi chú thích cho Thương Úc thành [Honey].

Nguyên nhân là từ hôm gửi emoticon kia.

Lê Tiếu hắng giọng, dựa vào lưng ghế nhận điện thoại: “Hon...khụ, Diễn gia, chưa ngủ sao?” Bận cả ngày nên đầu óc không được tỉnh táo lắm, suýt nữa đã honey người ta rồi.

Lê Tiếu sờ chóp mũi, ho khan thêm mấy tiếng che giấu sự lúng túng.

Đầu điện thoại bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó giọng anh mang ý cười vang lên: “Vừa rồi gọi anh là gì?” Lỗ tai Lê Tiếu nóng bừng, trừng mắt giả ngu: “Diễn gia mà.” Chữ honey dường như rất khó nói ra thành lời, vì...

sến sẩm quá.

Thương Úc lắc ly rượu trong tay, không làm khó Lê Tiếu thêm, đổi đề tài: “Có ăn cơm đúng giờ không đấy?” Lê Tiếu thầm thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu dựa lưng ghế, đáp lại: “Ăn lúc tám giờ tối.” “Muộn quá.” Thương Úc nhấp ngụm Brandy, giọng nói như cuốn theo hương rượu: “Bạn thí nghiệm cũng phải chú ý sức khỏe.” Lê Tiếu thở dài, không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn trần nhà, giọng nũng nịu hơn: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.