Lê Tiếu nhập tâm suy nghĩ một lúc, mới nhận ra điện thoại không ở bên người.
Cô cẩn thận ngẫm lại thì nhớ ra điện thoại bỏ trong túi áo blouse quên mang về.
Lê Tiếu ngồi dậy xoa Thái dương, nhìn mặt tường chằm chằm, ba giây sau bất đắc dĩ đứng dậy, quay lại phòng thí nghiệm lấy điện thoại.
Sớm biết thì cầm điện thoại dự phòng Thương Úc đưa cho về ký túc xá luôn rồi.
Trong thời đại thông tin mà bên người không có điện thoại cứ như không mặc đồ vậy, cả người cứ kỳ cục.
Quay lại phòng thí nghiệm, Lê Tiếu tìm thấy điện thoại trong túi áo blouse, bật màn hình lên xem, mười mấy tin nhắn WeChat và hai cuộc gọi nhỡ.
Điện thoại là số lạ gọi nên Lê Tiếu không để ý, quay lại WeChat nhìn tên người nhắn.
Thương Úc: “Phải ăn cơm đúng giờ.” Tin nhắn gửi lúc sáu giờ tối, lúc đó cô và Liên Trinh còn đang ở bục nghiên cứu nhìn chằm chằm kết quả thí nghiệm.
Lê Tiếu dùng mũi chân kéo ghế ngồi xuống, ngẫm nghĩ một chút thì gõ emoji cánh tay đưa ra động tác OK.
Đã gần mười hai giờ khuya, cô nén khao khát muốn trò chuyện với Thương Úc, tắt khung tin nhắn rồi nhìn tin WeChat khác.
Ngoại trừ mấy tin tức thường ngày của Đường Dực Đình thì có hai tin nhắn của Đoàn Diệc Tuyên.
Lê Tiếu lập tức híp mắt, nhếch môi mở WeChat của Đoàn Diệc Tuyên.
Hình như thời hạn trả tiền trong ba ngày đã đến, nhưng tài khoản của cô vẫn chưa nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467334/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.