“Ba, ba đừng nói linh tinh, Tuyên Tuyển nhà con sao có thể làm ra chuyện đó được?” Bà Đoàn lên tiếng phản bác đầu tiên.
Bà ta tiến lên ôm vai Đoàn Diệc Tuyên, bảo vệ con gái mình với vẻ bất chấp hậu quả.
Đoàn Cảnh Minh hừ lạnh, tức giận chỉ vào bà ta: “Con hư tại mẹ là nói chị đấy! Tôi sắp vào phòng mổ rồi, có sống được hay không đều phó thác cho trời, chị còn ở đây gây thêm phiền phức cho tôi? Tôi mà lại đi nói linh tinh chuyện này sao? Trong biệt xá đã lắp đặt camera giám sát từ lâu, các anh chị không biết à? Tuyên Tuyên vào phòng sách của tôi, phá hỏng những vật quý mà Tiểu Tiếu đã tặng cho tôi.
Camera đều ghi lại rõ ràng, người mẹ như chị còn muốn giảo biện cho nó?”
Mặt của Đoàn Diệc Tuyên xám như tro.
Thảo nào Lê Tiếu lại biết cô ta đã làm những chuyện đó, thảo nào.
Thế mà trong biệt xá lại có camera! Lúc này, lời răn dạy của Đoàn Cảnh Minh khiến khuôn mặt già nua của bà Đoàn đỏ lên, không nói được câu nào.
Mặt Đoàn Diệc Tuyên càng tái mét, bối rối nấp sau lưng bà Đoàn.
Thấy vậy, Đoàn Cảnh Minh lắc đầu thở dài: “Tuyên Tuyên à, không phải ông nội muốn răn dạy cháu, nhưng cháu phải dũng cảm thừa nhận việc mình đã làm.
Cháu không còn là trẻ con nữa, người lớn làm việc không được tùy tiện quá.
Lát nữa ông nội phải vào phòng mổ rồi, nếu còn may mắn trở ra, ông mong rằng sẽ được thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467336/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.