Lê Tiếu lắc đầu, mượn thế đặt cả gương mặt trong lòng bàn tay anh: "Không cần đâu, anh ta chuyện bé xé ra to thôi. Chuyện vặt vãnh như vậy không cần anh ra tay."
Cảnh Thụy An không có ác ý, chỉ là bao năm đắm chìm trong cái ân được cứu không thể kìm được. ...
Mười phút sau, Lê Tiếu ra khỏi phòng trà.
Lưu Vân và Lạc Vũ đứng ngoài hành lang, thấy Lê Tiếu đi ra thì rối rít gật đầu: "Cô Lê."
Lê Tiếu nhíu mày đáp lại, bước qua họ.
Lưu Vân nhìn bóng lưng cô, vô thức nhếch môi.
Hình như môi cô Lê sưng lên.
Lê Tiếu thong thả ra khỏi biệt thự.
Bóng tối từ phía sau phủ lên, cô nghiêng đầu liền thấy Lạc Vũ theo sau hai mét.
"Cô Lê, tôi đi cùng cô." Đường nét cứng rắn trên mặt Lạc Vũ dịu hẳn đi dưới ánh nắng, giọng mềm mỏng tràn đầy cung kính.
Lê Tiếu nhướng mày nhưng cũng không từ chối.
Sắp xếp như vậy hẳn là ý của Thương Úc.
Có Lạc Vũ bên cạnh thì những công tử cậu ấm kia muốn đến gần cô cũng phải cân nhắc xem bản thân có đánh lại không.
Cứ thế, cả buổi chiều, Lê Tiếu nhàn nhã hiếm có đi dạo một vòng quanh biệt thự.
Mọi thứ quá bình thường, ngoại trừ biển hoa hồng kia, đúng là không có cảnh đẹp gì đáng lưu luyến.
Chênh lệch quá lớn so với biệt thự Nam Dương. ...
Bốn tiếng sau, đã là chạng vạng.
Sắc trời dần tối, bầu trời núi Thang Khê phủ một tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829535/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.