Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn nét mặt mừng rỡ của Cảnh Thụy An, lười biếng nói: "Anh nhận nhầm người rồi."
Cô chưa từng muốn nhắc đến chuyện ở biên giới với ai.
Lần bạo loạn ba năm trước, Cảnh Thụy An là một trong những người được cứu, thật khiến người ta bất ngờ.
Dứt lời, Lê Tiếu dời bước, tính rời khỏi hồ phun nước.
Nhưng Cảnh Thụy An quyết không từ bỏ ý đồ.
Anh ta nôn nóng muốn kéo khuỷu tay Lê Tiếu: "Cô Lê..."
Nhưng đầu ngón tay của Cảnh Thụy An còn chưa chạm vào ống tay áo Lê Tiếu, cô đã nhanh nhẹn tránh đi.
Lê Tiếu hơi cau mày, mất kiên nhẫn nhìn Cảnh Thụy An.
Cô cứu người chưa từng nghĩ đến báo đáp, nhưng người được cứu cứ muốn mang ơn.
Phiền quá!
Cảnh Thụy An chấp niệm với Lê Tiếu ba năm, dù cô lạnh lùng cũng không dập tắt được niềm phấn khởi của anh ta.
Nhịp tim anh ta đập nhanh, hai tay nắm chặt, ánh mắt nóng bỏng nhìn gương mặt lạnh nhạt xinh đẹp của Lê Tiếu, anh ta không biết cách đè nén mà hỏi: "Cô Lê, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn ân cứu mạng năm đó của cô. Tôi... tôi đã tìm cô rất lâu, ngay cả nằm mơ cũng mong có thể gặp lại cô." Cũng đã thích cô từ lâu rồi.
Cảnh Thụy An không dám nói ra lời câu cuối vì sợ quá đường đột.
Lê Tiếu nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Chẳng có gì đáng phải cảm ơn, việc cứu người năm đó chỉ là tiện thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829538/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.