Nghe vậy, Lê Tiếu bất đắc dĩ nhếch môi, nhíu mày hỏi ngược: "Vì thế?"
Lê Ngạn lập tức nghiêm túc nói: "Vì thế, em không thể hẹn hò với cậu ta được, nguy hiểm lắm."
"Ồ."
Lê Tiếu nhấc chân hất viên đá, nhìn mặt hồ xao động, cười khẽ: "Nhưng anh ấy sẽ là em rể tương lai của anh đấy."
Lê Ngạn: "?"
"Không đúng, Tiếu Tiếu..." Lê Ngạn muốn khuyên thêm mấy câu, Lê Tiếu đã lui ra sau, xoay người men theo lối cũ trở về.
"Chúc ngủ ngon." Lê Tiếu đưa lưng về phía anh, vẫy tay, giọng nói ẩn chứa ý cười.
Lê Ngạn ngây người ở đó, kéo tóc mình, anh ta còn ngủ được chắc?
Không được rồi, anh phải gọi cho Lê Tam.
Cả nhà họ Lê chỉ có mình Lê Tam đối đầu được với Thương Thiếu Diễn.
Lê Ngạn lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng gọi đi.
Sau khi đường dây thông, anh vội vàng thuật lại không kịp thở.
Đầu điện thoại bên kia chỉ nghe thấy tiếng gió thét gào, sau đó là giọng nói lạnh nhạt của Lê Tam: "Ừm, em biết rồi, cúp đây."
Ừm? Vậy... thôi sao? Lê Tam cái thằng này để ý chút được không?
Thật ra, lúc này ở xa nơi biên giới, Lê Tam cũng rất phiền lòng.
Trước đó anh đã biết chuyện Tiếu Tiếu quen với Thương Thiếu Diễn.
Nhưng biết làm sao, dạo này biên giới rối ren, bận không thể rời đi được.
Anh có lòng nhưng không có sức.
Lê Tam lạnh mặt nhìn trời đêm, siết chặt nắm đấm.
Thương Thiếu Diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829533/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.