Chương trước
Chương sau
Người hơi chút thông minh liền có thể từ trong lời nói của An Tư liên tưởng đến rất nhiều chuyện, huống chi là lão gia tử? Ông ấy là người khai sáng của Diệp gia trăm ngàn năm qua, là ông ấy đã biến Diệp gia từ một gia tộc phong kiến trở thành một gia tộc phù hợp với tình hình xã hội hiện đại, hơn nữa còn giúp Diệp gia từng bước phát triển lớn mạnh. Vô luận là năng lực hay là phách lực đều rất lợi hại.

Một gia tộc phong kiến, muốn dung hợp cùng xã hội hiện đại, rồi lại muốn cố thủ một bộ phận gia quy phong kiến, thì đây là một chuyện không dễ dàng gì. Lão gia tử có thể làm được điểm ấy, cũng đủ để nói rõ năng lực của ông ấy. Huống hồ, qua nhiều năm như vậy, lão gia tử biểu hiện ra ngoài giống như là buông tay, thế nhưng mà trên thực tế đại bộ phận quyền lợi của Diệp gia vẫn nằm trong tay ông ấy. Ví dụ như chi lực lượng thần bí mà Diệp Chính Nhiên đã thành lập a, đây chính là một mạch máu quan trọng của Diệp gia, nắm giữ nó tương đương với việc nắm giữ ngành thu thập tình báo của Diệp gia, chuyện này đối với sự phát triển của Diệp gia rất trọng yếu. Còn có nhân mạch của Diệp gia tại ba giới quân chính thương, kỳ thật đa số đều nằm ở trong tay lão gia tử, tuy Diệp Chính Hùng là gia chủ Diệp gia, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn bị lão gia tử quản chế.

Nếu như lời An Tư nói là thật thì Diệp Chính Hùng đối với Diệp Chính Nhiên có hận ý rất lớn, ông ấy sở dĩ không đi ra nghênh chiến, mà lại để cho Diệp Chính Nhiên cùng Phó Thập Tam quyết đấu, mục đích không cần nói cũng hiểu. Biểu lộ của lão gia tử phi thường khó coi, nghiêm nghị quát: “Dừng tay!”

Thế nhưng mà đã chậm. Diệp Chính Hùng bỗng nhiên xuất chưởng hướng An Tư đánh tới, động tác vừa nhanh lại mãnh liệt, hoàn toàn không có lưu thủ. Đối với Diệp Chính Hùng mà nói, cũng không có cái gì gọi là yêu hoặc là không yêu. Giống như lời An Tư đã nói, tình cảm Diệp Chính Hùng dành cho bà không phải là yêu, mà ông ấy chỉ không muốn chịu thua mà thôi, ở trong Diệp gia ông ấy luôn không thể so sánh với Diệp Chính Nhiên, cho nên, ông ấy không muốn thừa nhận ở phương diện tình cảm ông ấy cũng không bằng Diệp Chính Nhiên. Bởi vậy, ông ấy chỉ muốn đối chiếm lấy An Tư, dùng chuyện này để chứng minh ông ấy mạnh hơn Diệp Chính Nhiên mà thôi. Ở trong lòng Diệp Chính Hùng thì quyền lợi so với tình cảm còn trọng yếu hơn.

Tuy Diệp Chính Nhiên đã mất, thế nhưng mà, trên giang hồ rất nhiều người khi nhắc tới Diệp gia đều sẽ nhắc tới tên Diệp Chính Nhiên, mà không phải là tên Diệp Chính Hùng, chuyện này khiến cho ông ấy phi thường không thoải mái. Hôm nay, An Tư vậy mà ở trước mặt lão gia tử nhắc tới chuyện này, điều này không khỏi khiến cho ông ấy cảm thấy sợ hãi, cho nên Diệp Chính Hùng liền có ý nghĩ giết chết An Tư.

Ra tay phi thường tàn nhẫn, căn bản cũng không có nhớ tới tình cũ. Nếu như Diệp Chính Hùng thật sự yêu thích An Tư thì sao có thể ra tay nặng như vậy. Lão gia tử đã có chút ngoài tầm tay với, lúc muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.

Diệp Khiêm vẫn luôn chú ý tới biểu lộ của Diệp Chính Hùng, cơ hồ là không có chút gì do dự liền ngăn ở trước mặt An Tư . “Phanh” một tiếng, chưởng của Diệp Khiêm cùng Diệp Chính Hùng chạm vào nhau. Vì quá vội vàng, cho nên Diệp Khiêm không thể đề đủ khí kình, huống chi, cho dù là một kích toàn lực của hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Chính Hùng. Chỉ thấy thân hình của Diệp Khiêm trùng trùng điệp điệp đâm vào An Tư, thân thể hai người trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.

“Oa” một tiếng, Diệp Khiêm nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Đây có thể xem là thụ thương nặng nhất của hắn trong hai năm qua, tuy trước kia hắn thường bị thương do súng đạn, thế nhưng mà từ khi đến Hoa Hạ, mọi việc Diệp Khiêm làm đều thuận lợi, căn bản không có chịu đả kích lớn như vậy. Thân thủ của Diệp Chính Hùng thật không đơn giản, Diệp Khiêm căn bản không phải là đối thủ của ông ấy, khí huyết trong cơ thể hắn quay cuồng, sau khi nhổ ra một ngụm máu tươi thì mới dần bình phục lại. Bất quá Diệp Khiêm lại biết rất rõ ràng, hắn đã không có năng lực tái chiến.

Quay đầu nhìn An Tư, chỉ thấy khóe môi của An Tư đang chảy máu, cả người đã hoàn toàn lâm vào trong hôn mê. Một người bị phế võ công, hơn nữa lại còn tê liệt nhiều năm như vậy, tuy đã trị hết bệnh, nhưng thân thể của An Tư đã không bằng lúc trước, Diệp Chính Hùng lại dùng hết toàn lực, không có bất kỳ lưu thủ gì, nếu như không phải Diệp Khiêm ngăn cản một chút thì chỉ sợ An Tư đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.

Diệp Văn cuống quít chạy đến bên cạnh An Tư, nâng bà dậy, kêu lên: “Mẹ, mẹ mau tỉnh lại, mẹ không sao chớ? Mẹ không thể có việc gì a, mẹ không thể bỏ lại con một mình ah.” Mặc dù nói, lâu nay An Tư vẫn không có làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, bởi vì bà căm hận Diệp Chính Nhiên đã bỏ rơi bà, hơn nữa thân thể của bà còn bị tê liệt, cho nên đối với Diệp Văn cũng không được tốt cho lắm. Về sau, tuy bệnh của An Tư đã được chữa khỏi, nhưng trong lòng bà chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, cho nên đối với Diệp Văn càng thêm nghiêm khắc. Nếu như nói trước kia, ý niệm báo thù chỉ nằm ở trong đầu bà, thì sự xuất hiện của Diệp Khiêm khiến cho dục vọng báo thù của bà dấy lên một lần nữa. Bất quá, dù sao thì bà cũng là người thân duy nhất của Diệp Văn ở trên thế giới này, cô sao có thể đứng nhìn xem bà gặp chuyện không may được.

Mặc dù nói, Diệp Khiêm cũng không có gì cảm tình đối với An Tư, đặc biệt là sau biết An Tư chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi, chuyện này khiến cho trong nội tâm Diệp Khiêm rất không thoải mái. Bất quá, dù sao, An Tư cũng là người giúp hắn tìm lại gia đình. Nếu như không có An Tư thì chỉ sợ cả đời này Diệp Khiêm cũng không tìm thấy Diệp gia, cũng không thể nhìn thấy Đường Thục Nghiên, người mẹ ruột thịt của hắn. Tuy điểm xuất phát của An Tư là sai lầm, nhưng kết quả lại là tốt, Diệp Khiêm cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy chết như vậy. Huống hồ, thông qua đối thoại vừa rồi giữa An Tư cùng Diệp Chính Hùng, Diệp Khiêm đối với chuyện năm đó cũng có được một chút nhận thức mơ hồ, nói cho cùng, An Tư cũng là vật hi sinh của gia tộc mà thôi, cũng là một người phụ nữ rất đáng thương. Nguyên nhân của chuyện này là vì bà quá yêu Diệp Chính Nhiên, vì yêu nên hận.

Đường Thục Nghiên nhìn thấy Diệp Khiêm bị thương, cơ hồ là không có bất kỳ do dự, cuống quít vọt tới trước mặt Diệp Khiêm, đỡ lấy Diệp Khiêm, ân cần hỏi han: “Tiểu Khiêm, con không sao chớ?”.

Diệp Khiêm lắc đầu, vừa rồi tuy bị thương không phải rất nghiêm trọng, nhưng trong cơ thể vẫn cảm giác có chút khó chịu. “Con không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Diệp Khiêm gian nan nói.

Đường Thục Nghiên quay đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Chính Hùng, nói: “Diệp Chính Hùng, nếu như con của tôi có chuyện gì thì tôi sẽ để ông chôn cùng.” Đường Thục Nghiên lâu nay đều tao nhã, nói chuyện lễ phép, vậy mà lúc này lại nói ra lời nói kịch liệt như vậy, đủ thấy trong nội tâm bà có bao nhiêu phẫn nộ.

Diệp Chính Hùng cũng biết mình gây ra đại họa, không nói trước chuyện Đường Thục Nghiên có đối phó ông ấy hay không, chỉ sợ ngay cả lão gia tử cũng sẽ không bỏ qua cho ông ấy a. Quả nhiên, chỉ thấy lão gia tử tức giận hừ một tiếng, nói: “Chính Hùng, con càng ngày càng hư không thể tưởng nổi rồi, ngay cả lời cha nói mà con cũng không nghe hả? Vừa rồi cha rõ ràng đã bảo con dừng tay, mà con vẫn cứ không nghe, có phải con cũng muốn giết chết cha luôn phải không?”

“Con không dám!” Diệp Chính Hùng cuống quít quỳ xuống, nói, “Cha, người phụ nữ này lừa gạt cha, lại dám dùng con của Nhị tẩu giả mạo thành con của mình, rõ ràng là muốn dùng Diệp Khiêm giống như công cụ trả thù Diệp gia.”

“Cô ấy bất quá chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nơi đây là Diệp gia, cho dù cô ấy có năng lực lớn bằng trời, thì có thể làm được gì nào?” Lão gia tử nói, “Chính Phong, tranh thủ thời gian gọi xe cứu thương, mau chóng đưa An Tư cùng tiểu Khiêm đi bệnh viện rồi nói sau.” Sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Chính Hùng, nói: “Chuyện này sau này cha sẽ chậm rãi tính toán với con.”

Nói xong, lão gia tử từ phía trên đi xuống, đến bên cạnh Diệp Khiêm, giúp hắn bắt mạch, nghe thấy mạch đập bình thường, ông ấy mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “May mắn không có gì trở ngại, chỉ bị thương nhẹ mà thôi, tu dưỡng vài ngày sẽ không chuyện gì.”

“Lão gia tử, cháu có thể hay không cầu xin ông một việc hay không?” Diệp Khiêm nói.

“Đứa nhỏ ngốc, bây giờ cháu có lẽ phải gọi ông là ông nội mới đúng a.” Lão gia tử yêu thương nói, “Nói đi, chỉ cần là chuyện mà gia gia có thể làm, ông nhất định sẽ đáp ứng cháu.”.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: “An Tư mặc dù có sai, bất quá bà ấy vẫn là mẹ ruột của Diệp Văn. Chuyện năm đó đã qua đã lâu rồi, ai đúng ai sai cũng không còn trọng yếu nữa. Cháu hi vọng lão gia tử có thể vì tiểu Văn, với lại nhìn xem phân thượng bà ấy đã sinh cho cha cháu một đứa con gái, không nên truy cứu trách nhiệm của bà ấy, có được không ông? Để cho bà ấy cùng tiểu Văn sống ở Diệp gia, coi như là cho bọn họ một nơi ổn định sống hết cuộc đời.”

Đường Thục Nghiên thoả mãn nhẹ gật đầu, đối với cách làm của Diệp Khiêm có chút thưởng thức. Lão gia tử thì lại hơi sững sờ, ông ấy từ chỗ Đoạn Hạo biết được Diệp Khiêm là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm nhân từ. Hôm nay cách làm của hắn như vậy, hiển nhiên là có chút vượt quá dự liệu của ông ấy.

Kỳ thật, Diệp Khiêm cũng không phải là ác ma chỉ biết giết người, chỉ là trên người hắn gánh vác lấy quá nhiều trách nhiệm, có đôi khi cho dù hắn có trái tim nhân từ, thì cũng không thể biểu hiện ra ngoài được. Bởi vì, một mình hắn chết không sao, nhưng sau lưng hắn còn có rất nhiều huynh đệ Nanh Sói tín nhiệm hắn, chẳng lẽ hắn lại muốn để cho bọn họ cùng với thân nhân của bọn họ chôn cùng một chỗ sao?

“Tốt, ông đáp ứng cháu.” Lão gia tử nói, “Từ hôm nay trở đi, ông dám cam đoan, không có bất kỳ người nào dám tổn thương mẹ con bọn họ, bằng không mà nói, ông là người thứ nhất sẽ không buông tha cho kẻ đó. Ai cũng không ngoại lệ.” Đối với An Tư, lão gia tử thật ra có rất nhiều bất mãn cùng phẫn nộ, chỉ là vì trở ngại Diệp Khiêm, cho nên ông ấy đành phải đáp ứng. Bởi vì, ông ấy cảm thấy mình đã thua thiệt Diệp Khiêm quá nhiều, để cho hắn lang thang ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ông ấy căn bản không có làm tròn trách nhiệm của một người ông. Huống hồ, thông qua tư liệu mà Đoạn Hạo điều tra được, lão gia tử có thể kết luận Diệp Khiêm là một người rất tốt, tương lai nhất định có thể dẫn theo Diệp gia đi về phía huy hoàng. Chính vì vậy cho nên ông ấy mới đáp ứng hắn.

Diệp Khiêm vui mừng nở nụ cười một chút, quay đầu nhìn Diệp Văn, có chút cười cười, nói: “Tiểu Văn, tuy anh không phải là anh ruột của em, nhưng cũng là anh cùng cha khác mẹ của em. Em yên tâm, anh vẫn sẽ bảo hộ em giống như trước, chỉ cần có anh ở đây, thì không có ai có thể tổn thương em. Em còn không mau cám ơn gia gia.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.