Chương trước
Chương sau
Tuy khoảng thời gian ở chung với Diệp Văn không dài,nhưng Diệp Khiêm lại nhìn ra, đây là một cô gái phải gánh chịu áp lực rất nặng, lúc còn rất nhỏ cô đã phải đảm đương gánh nặng gia đình, thiếu đi tính thiên chân cùng lãng mạn của những cô gái bình thường, bất quá lại nhiều hơn một tia thành thục cùng ổn trọng. Diệp Khiêm cũng rất rõ ràng, những chuyện này cùng Diệp Văn không có nửa điểm quan hệ, đều là do An Tư một tay bày ra, nếu thật phải nói tiếp, thì kỳ thật Diệp Văn cũng bị An Tư xem như là một công cụ trả thù Diệp gia mà thôi, cô cũng là người bị hại.

Bất kể như thế nào, Diệp Văn thủy chung vẫn là em gái của hắn, đối đãi với thân nhân Diệp Khiêm đều là thập phần quý trọng, huống chi là một cô gái ngoan hiền như vậy? Diệp Khiêm cảm thấy cần phải giúp bọn họ có cuộc sống tốt hơn, để cho bọn họ sống an ổn hạnh phúc hết cuộc đời còn lại. Huống chi, đã có những lời này của lão gia tử, về sau ở bên trong Diệp gia sẽ không có người nào dám động đến bọn họ.

Về phần Diệp Khiêm, hắn không có ý nghĩ sống ở Diệp gia, cũng không có muốn tranh đoạt vị trí gia chủ Diệp gia. Dã tâm của Diệp Khiêm rất lớn, một cái Diệp gia không có thể thỏa mãn hắn, hắn muốn đem Nanh Sói chế tạo thành tổ chức lớn nhất trên thế giới, một tổ chức mà ngay cả chính phủ cũng phải kiêng kị ba phần. Có lẽ, Diệp gia có thể trở thành một hòn đá kê chân cho hắn, nhưng tuyệt đối không thể là mục đích cuối cùng của hắn.

Con người, có dã tâm thì mới có động lực!

“Cảm tạ lão gia tử!” Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, Diệp Văn liền nhìn lão gia tử, có chút câu nệ nói.

“Nha đầu ngốc, cháu có lẽ phải gọi ông là ông nội mới đúng a.” Lão gia tử nói. Mặc kệ lão gia tử có chán ghét An Tư cỡ nào, thì Diệp Văn thủy chung vẫn là cháu gái của ông ấy, cho nên lão gia tử đối với Diệp Văn không có nửa điểm thành kiến, dù sao cô ấy cũng là con cháu Diệp gia, hơn nữa còn là con gái của Diệp Chính Nhiên. Huống hồ, ông ấy đã đáp ứng Diệp Khiêm, thì phải làm cho tốt.

Không có bao lâu, xe cứu thương liền chạy tới. An Tư cùng Diệp Khiêm lần lượt được đưa lên xe cứu thương, sau đó đưa vào một bệnh viện tư nhân ở thành Tam Á. Diệp gia ở thành phố Tam Á là người có thân phận cùng địa vị, nên xử lý việc này còn không phải là chuyện dễ dàng sao. Diệp Văn cùng Đường Thục Nghiên cũng đi theo xe, về phần lão gia tử cùng bọn người Diệp Chính Hùng cũng không có đi qua cùng, hiển nhiên là lão gia tử còn có chuyện muốn nói với bọn họ.

Hành vi của Diệp Chính Hùng vừa rồi đã triệt để chọc giận lão gia tử rồi, Diệp Chính Hùng bản thân là gia chủ Diệp gia vậy mà lại quá mức ích kỷ, chuyện này khiến cho lão gia tử có chút thương tâm. Nếu như không phải Diệp gia thật sự là tìm không ra người thích hợp làm gia chủ hơn Diệp Chính Hùng, thì lão gia tử tuyệt đối sẽ không đem vị trí gia chủ Diệp gia giao cho Diệp Chính Hùng.

Biết con không ai khác ngoài cha, lão gia tử hiểu rất rõ Diệp Chính Hùng, Diệp Chính Hùng là người có dã tâm rất lớn, vì tư lợi, rồi lại thiếu khuyết vài phần phách lực cùng gan dạ sáng suốt. Kỳ thật nếu như Diệp Chính Hùng có thể dẫn theo Diệp gia đi về phía tương lai huy hoàng, thì lão gia tử sẽ không để ý ông ấy có bao nhiêu dã tâm, chỉ là năng lực của Diệp Chính Hùng chỉ có bao nhiêu đó, dã tâm tuy lớn, nhưng lại không có bao nhiêu bản lĩnh thật sự.

Dựa vào quyền lợi của Diệp gia tại thành phố Tam Á, Diệp Khiêm cùng An Tư tự nhiên là ở phòng bệnh tốt nhất, có chút không giống như là đang nằm viện, mà lại càng giống như là đang đi nghỉ phép vậy.

Phòng bệnh An Tư nằm bên cạnh phòng của Diệp Khiêm, do Diệp Văn đang phụ trách chiếu cố lấy. Cũng may An Tư bị thương cũng không phải rất nghiêm trọng, bác sĩ sau khi kiểm tra nói chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn là được. Thương thế của Diệp Khiêm thì lại càng nhẹ, hơn nữa hắn còn có năng lực hồi phục cường đại, tuy Diệp Chính Hùng ra tay rất nặng, hoàn toàn không có lưu tình, thế nhưng mà cổ Thái Cực chi khí trong cơ thể Diệp Khiêm lại có năng lực chữa thương rất tốt. Hết thảy, đều là nhờ sự giúp đỡ của Vô Danh lão tăng ở chùa Linh Long đã quán thâu cổ Hạo Nhiên Chi Khí vào trong cơ thể Diệp Khiêm.

Đường Thục Nghiên luôn túc trự ở bên cạnh Diệp Khiêm, một tấc cũng không rời, ánh mắt thủy chung chăm chú nhìn vào hắn, tràn đầy yêu thương cùng mừng rỡ. Hơn hai mươi năm không gặp, Đường Thục Nghiên tự nhiên là có rất nhiều chuyện nói muốn nói với Diệp Khiêm, chỉ là thiên ngôn vạn ngữ, tại thời khắc này lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Tối hôm qua bọn họ nói chuyện rất vui sướng, đó là bởi vì không biết thân phận của đối phương. Hôm nay sau khi biết rõ ràng rồi, Diệp Khiêm cũng có chút không biết nên mở miệng nói gì nữa. Rất nhiều lời, ngăn ở trong cổ họng muốn nói cũng nói không nên lời, khiến cho hắn có chút lo lắng.

“Con ngoan, mẹ thật xin lỗi!” Hồi lâu, vẫn là Đường Thục Nghiên phá vỡ trầm mặc, nói.

Toàn thân Diệp Khiêm không khỏi run lên một cái, giống như là không thể khống chế nổi cảm xúc của mình. “Cho tới nay, con đều khát vọng một phần tình thân, khát vọng có thể gặp lại cha mẹ của mình. Thế nhưng mà con cũng biết rất rõ ràng, loại hy vọng là phi thường xa vời, bởi vì người nhà ở trong trí nhớ của con đã phai nhạt rồi. Không có ai biết rõ khát vọng tình thân của một đứa cô nhi. Lúc nhỏ, nhìn thấy người khác có thể làm nũng ở trong ngực cha mẹ của mình, trong nội tâm con cảm thấy rất khó chịu.” Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói, “Con một mực đè nén loại tưởng niệm, loại khát vọng này xuống. Thế nhưng mà, càng đè nén thì nó lại càng là mãnh liệt. Về sau, trong lúc vô tình con gặp An Tư, khi biết bà ấy là mẹ của con, trong nội tâm con liền mừng rỡ không thôi, con cho rằng, rốt cuộc thì con cũng tìm được thân nhân của mình rồi. Nhưng mà con từ trên người bà ấy không có cảm nhận được bất luận sự quan tâm nào, thế nhưng mà chỉ cần bà ấy là thân nhân của con, thì con nguyện ý đi thủ hộ phần tình thân này. Kỳ thật cho tới nay, ở trong lòng của con đối với cha mẹ có hận ý rất mãnh liệt, con đã nghĩ khi con nhìn thấy bọn họ, thì con sẽ hung hăng trách mắng bọn họ. Con đã từng vô số lần tưởng tượng ra tình hình sau khi nhìn thấy cha mẹ, tưởng tượng đến lúc đó con phải nên làm như thế nào. Thế nhưng mà hôm nay, thật sự gặp được mẹ rồi, thì con lại không biết làm sao.”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do mẹ không tốt, là lỗi của mẹ.” Con mắt của Đường Thục Nghiên không ngừng nháy động lên, nước mắt ngăn không được liền chảy xuống.

Diệp Khiêm có chút cười cười, giơ tay lau đi nước mắt của bà, nói: “Con không có ý trách mẹ, thật sự đó. Có thể tìm được mẹ, thì con đã rất vui vẻ rồi. Chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, ai đúng ai sai, đều không trọng yếu nữa, quan trọng là sau này chúng ta có thể sống cùng một chỗ rồi. Lâu nay, con không có mẹ ở bên cạnh, cho nên có khả năng không hiểu được cách sống chúng với mẹ, về sau nếu con có chỗ nào đắc tội mẹ, thì mẹ nhớ phải nhắc nhở con a?”

Đường Thục Nghiên không ngừng gật đầu, nói: “Tốt, tốt. Lâu nay mẹ cũng không có tròn trách nhiệm của một người mẹ, cuộc sống sau này mẹ nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, sẽ yêu thương cùng che chở cho con. Chỉ cần có mẹ ở đây, thì không ai có thể tổn thương con, trừ phi là bước qua thi thể của mẹ.”

“Mẹ đừng nói điềm xấu như vậy.” Diệp Khiêm nói, “Tuy công phu của con không cao, thế nhưng mà người có thể gây thương tổn cho con cũng không nhiều.”

Dừng một chút, Đường Thục Nghiên nói: “Tiểu Khiêm, con nói cho mẹ nghe những năm này con sống như thế nào, nhất định là chịu rất nhiều đau khổ a?”

“Khổ đương nhiên là có, bất quá hiện tại có thể coi như là khổ tận cam lai rồi.” Diệp Khiêm nói, “Lúc còn rất nhỏ con sống ở ven đường dựa vào ăn xin mà sống, ăn bữa nay, không biết có bữa mai hay không. Có đôi khi còn phải thường xuyên nhặt đồ ăn trong thùng rác để ăn cho đỡ đói, thế nhưng mà cho dù là như vậy, thì những người ở tiệm cơm vẫn xua đuổi con giống như là đuổi ôn thần vậy. Về sau, một ông lão nhặt ve chai hiền lành đã thu dưỡng con, cho con đi học, chúng con đều gọi ông ấy là ‘Lão tía’. Còn chưa tốt nghiệp cấp hai thì con đã tự động thôi học, trợ giúp lão tía đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình. Về sau trong lúc vô tình con đã đắc tội một đại ca xã hội đen, bị ép phải rời nhà trốn đi. Dưới cơ duyên con gia nhập vào một tổ chức lính đánh thuê, con đã ở bên trong được tám năm.” Diệp Khiêm chậm rãi đem chuyện đã xảy ra nói đơn giản một lần, chua xót đau khổ cùng mệt mỏi trong đó mặc Diệp Khiêm chỉ nói thoáng qua, bất quá Đường Thục Nghiên vẫn có thể cảm giác được rõ ràng những đau khổ mà Diệp Khiêm trải qua. Bà hận vì đã không thể chịu đựng hết thảy chuyện này thay cho Diệp Khiêm.

“Con ngoan, khổ cho con rồi.” Đường Thục Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Diệp Khiêm, nói, “Vậy lão tía đó còn sống không? Mẹ nhất định phải đi cám ơn ông ấy.”

“Lão tía đã qua đời hai năm trước rồi.” Nhắc tới lão tía, ánh mắt của Diệp Khiêm có chút khống chế không nổi liền hiện đầy nước mắt, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng lưu động, giống như là sắp chảy xuống.

Có chút thở dài, Đường Thục Nghiên nói: “Người tốt luôn sống không lâu.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Con có bạn gái không? Con năm nay cũng hẳn là hai mươi tám tuổi a? Cha của con lúc tuổi con thì đã làm ba rồi.”

Ngượng ngùng cười cười, Diệp Khiêm có chút xấu hổ một chút, nói: “Các cô ấy đều đang ở nước ngoài, ngoại trừ một người đang ở nhà chiếu cố con nhỏ ra, thì ai nấy đều có riêng sự nghiệp của mình, cho nên bọn họ đều rất bận.”

Đường Thục Nghiên không khỏi sửng sốt một chút, có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Các cô ấy? Com đến cùng là có mấy người bạn gái?”

Diệp Khiêm trong đầu tinh tế suy nghĩ một chút, nói: “Năm người a.”.

Đường Thục Nghiên không khỏi bất đắc dĩ sửng sốt một chút, cả người triệt để ngây ngẩn, phải một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, âm thầm thầm nghĩ: “Xem ra đừng nó so với cha của nó thì càng đa tình hơn ah.” Bất quá xuất thân là người thế gia cổ võ, Đường Thục Nghiên đối với loại chuyện một chồng nhiều vợ đã nhìn thấy quen rồi, cũng không có phản cảm gì. Dừng một chút, Đường Thục Nghiên nói: “Đợi con có thời gian thì con nhất định phải đưa bọn họ về đây cho mẹ xem mắt a, mẹ muốn ôm cháu trai đến phát điên rồi.”

Nhàn nhạt cười cười, Diệp Khiêm nói: “Tạm thời chắc không được, gần đây con có rất nhiều cần phải làm, lần này con tới thành phố Tam Á chỉ là vì muốn tra rõ ràng thân thế của mình mà thôi, hôm nay đã biết rõ ràng rồi, đợi sau khi thương thế của con lành lại thì con cũng nên đi rồi. Bên ngoài còn có rất nhiều chuyện chờ con đi xử lý, còn có rất nhiều huynh đệ chờ con, con không thể phụ bọn họ được.”

“Con còn muốn đi làm thủ lĩnh lính đánh thuê?” Đường Thục Nghiên nói, “Không được, như vậy quá nguy hiểm, mẹ thật vất vả mới tìm lại con, sao có thể để cho con rời đi như vậy được? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì mẹ biết ăn nói sao với người cha đã mất của con.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.