Đường Thục Nghiên bất đắc dĩ thở dài, nếu như nói trước kia bà đối với An Tư còn có vài phần đồng tình cùng thương cảm, thế nhưng mà bây giờ, đối mặt với sự thật như vậy, mà An Tư vẫn không chịu thừa nhận, khiến cho Đường Thục Nghiên triệt để bị thương tâm. Đường Thục Nghiên không phải là kẻ ngốc, với tư cách là người đã từng là đệ nhất cao thủ của Thục trung Đường Môn, Đường Thục Nghiên tự nhiên cũng hiểu rõ mục đích của An Tư là gì.
Hít thật sâu một hơi, Đường Thục Nghiên nói: “Đúng vậy, vết bớt hình kiếm đúng là không có thể đại biểu cái gì. Tôi tin tưởng lúc trước Chính Nhiên cũng đã nói với bà chuyện này, bất quá bà đã nói Diệp Khiêm là con của bà cùng Chính Nhiên, như vậy bà có lẽ biết rõ trên người nó ngoài vết bớt hình kiếm còn có dấu hiệu khác nữa a. Vậy bà nói đi, trên người Diệp Khiêm còn có dấu hiệu gì nữa? Còn có dấu hiệu gì có thể chứng minh Diệp Khiêm là con của bà?”.
“Hừ, Diệp Khiêm là con của tôi, trên người nó có dấu hiệu gì tôi tự nhiên biết rất rõ ràng.” An Tư nói, “Bà nói Diệp Khiêm là con của bà, vậy bà có chứng cớ gì chứng minh nó là con của bà a?”.
Đường Thục Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, sở dĩ bà nói như vậy, thật ra là muốn cho An Tư một cái cơ hội, để cho chính bà ấy nói ra sự thật, có như vậy, thì tí nữa bà mới còn có lý do đi cầu tình cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1963134/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.