Chương trước
Chương sau
Đây là đang ở bên ngoài không thể so với khi ở trong Diệp gia, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào cho dù có rất nhiều bất mãn, nhưng cũng đành phải đè nén tính tình của mình xuống, ai biết tên tiểu tử hung hăng càn quấy trước mặt này còn có thể dùng dạng phương pháp gì để đối phó bọn họ ah. Huống hồ, không phải có câu nói, "Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn" sao.

Hôm nay ở trên địa bàn của người ta, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu ah. Đợi đến lúc đi ra khỏi nơi đây, dựa vào thế lực Diệp gia muốn thu thập tiểu tử này còn không phải là chuyện dễ dàng sao. Bởi vậy, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào không thể không áp chế lửa giận của mình xuống.

Diệp Hàn Hiên đối với chuyện này nhìn thấy cũng quen rồi, dù sao hắn cũng lăn lộn trong quân đội nhiều năm như vậy, đối với mấy chuyện trong quân ngũ thì hiểu rất rõ ràng. Chuyện lão binh khi dễ tân binh là chuyện rất bình thường, huống chi, đây còn là chuyện do lão gia tử cố ý thông báo a? Bởi vậy, người ta không hung hăng giáo huấn bọn họ mới là chuyện lạ a.

Nhìn Diệp Khiêm, Diệp Hàn Hiên có chút nhún vai, cười nhạt một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài. Trừng phạt như vậy đối với Diệp Hàn Hiên mà nói chỉ là đồ chơi dành cho con nít, hắn căn bản không để vào mắt, tuy hắn không có ý nghĩ tranh đoạt vị trí gia chủ Diệp gia, thế nhưng mà đang ở trong quân doanh, thì tối thiểu cũng không thể ném đi mặt mũi của mình a? Cho nên, hắn cũng không cần tận lực đi ngụy trang làm gì, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi, về phần các trưởng bối gia tộc nhìn thấy thế nào, thì là chuyện của bọn họ, Diệp Hàn Hiên cũng không có quan tâm cho lắm.

“Anh như thế nào còn không đi? Có phải là muốn tôi cho anh thêm chút độ khó hay không?” Nhìn thấy những người khác đã đi ra ngoài, chỉ còn mình Diệp Khiêm đứng ở nơi đó, thiếu tá trẻ tuổi không khỏi ngẩng đầu nhìn sang, nói. Thế nhưng mà, vừa mới nói xong, thiếu tá trẻ tuổi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, biểu lộ trên mặt rất là đặc sắc.

“Mang ba người kia đi ra ngoài trước đi.” Thiếu tá trẻ tuổi nhìn hai tên lính phất phất tay, nói.

Diệp Hàn Hiên không khỏi sửng sốt một chút, nhìn Diệp Khiêm, âm thầm cho hắn một cái ánh mắt, hiển nhiên là muốn để cho hắn hạ thấp thái độ của mình xuống, đừng tìm đối phương gây phiền toái. Diệp Hàn Hiên đương nhiên không biết đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng là Diệp Khiêm cố ý chọc giận đối phương. Mà Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào thì lại có chút đắc ý, hận không thể để cho người thiếu tá trẻ tuổi kia hảo hảo giáo huấn Diệp Khiêm một chút, trong nội tâm càng âm thầm nghĩ: “Đắc chí a, cho mày đắc chí, tốt nhất chết cmmđ.”

Diệp Khiêm chỉ cười nhạt một chút, không có phản ứng chút nào. Sau khi nhìn thấy cửa đóng lại, thiếu tá trẻ tuổi hắc hắc nở nụ cười một chút, cuống quít đứng dậy tiến tới trước mặt Diệp Khiêm, nói: “Sư phụ, anh thế nào lại đến đây? Tại sao không thông báo trước một tiếng a, chúng ta đã lâu rồi không có gặp mặt ah? Anh cũng thật là, đi lâu như vậy mà cũng không liên hệ với em một tiếng, hại em tìm anh thật khổ ah. Sư phụ, anh không biết a, không có anh, cuộc sống của em thật vô vị ah.”

Người thiếu tá trẻ tuổi này cũng không phải ai khác, mà là người đã từng đi theo bên cạnh Diệp Khiêm học nghệ, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, lại nói tiếp, hai người cũng có thời gian rất dài không có gặp mặt. Miệng lưỡi của tiểu tử này vẫn giống như trước, hồ ngôn loạn ngữ. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Stop, stop, mày bớt nói lại dùm tao. Hiện tại mày làm ăn cũng không tệ a, thiếu tá luôn mới ghê, quả nhiên là COCC có khác. Như thế nào rồi? Những năm gần đây mày không có khiến tao mất mặt chứ?”

“Nhìn xem sư phụ ngài nói kìa, em sao có thể khiến cho ngài mất mặt được?” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vỗ vỗ bộ ngực của mình, nói, “Tất cả đều dựa theo lộ tuyến sư phụ đã an bài a, mặc dù có lệch một chút, nhưng em đã yêu cầu mình phi thường nghiêm khắc. Bằng không thì em đã không lăn lộn lên vị trí thiếu tá này được? Tuy lão đầu tử của em là quan rất lớn, thế nhưng mà lão nhân kia đối với em lại nghiêm khắc vô cùng, nếu như em không có bản lĩnh thật sự, thì ông ấy sẽ không để ý tới em.”

“Như vậy mới đúng. Mày còn trẻ, con đường của mình đương nhiên phải dựa vào sự cố gắng của mình đi chế tạo, người nhà của mày chỉ có thể khiến cho con đường của mày dễ đi một chút, thế nhưng mà bọn họ không thể đi thay mày được.” Diệp Khiêm nói, “Thành thật khai báo, những năm này mày không có ở bên ngoài làm xằng làm bậy gì chứ?”

Hắc hắc cười cười, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: “Sư phụ, ngài cũng không phải không biết, hiện tại thành phố Nam Kinh này trên cơ bản đều là thiên hạ của ngài rồi, những tên côn đồ ở đây biết rõ em là đồ đệ của anh, ai còn dám đắc tội em a? Huống hồ, lúc không có chuyện gì làm thì em sẽ đi gặp bọn người Sơn Gia uống chút trà, coi như là lăn lộn quen mặt, người bình thường nhìn thấy em còn có thể cho em chút mặt mũi a. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy quân phục em mặc trên người, thì còn có kẻ nào dám khiêu khích em a? Đây không phải là muốn tìm chết sao?.”

“Tao đương nhiên biết rõ không ai dám đắc tội mày, tao muốn nói là mày có đi gây sự với người khác hay không?” Diệp Khiêm nói.

“Sư phụ, lại nói tiếp em thật đúng là hoài niệm khoảng thời gian ở cùng với anh lúc trước. Còn nhớ rõ không? Lúc trước khi chúng ta cùng đi đập phá quán thật là thống khoái ah. Ai, đáng tiếc anh mất, những người khác cũng đều sống ẩn dật khiến em phát bực, thật không có ý tứ gì hết.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

“Mày nói cái gì đó? Cái gì mà tao mất hả? Hiện tại tao còn sống sờ sờ ở chỗ này, chẳng lẽ tao là quỷ à?” Diệp Khiêm liếc mắt nhìn hắn, nói.

“Sư phụ, ngài biết rõ em không phải có ý tứ kia mà, em đây là do quá kích động khi nhìn thấy anh, cho nên mới không có khống chế nổi tâm tình của mình, vì vậy lúc nói chuyện cũng khó tránh khỏi có chút hồ ngôn loạn ngữ.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắc hắc cười cười, nói. Dừng một chút, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: “Sư phụ, tuy những năm này chúng ta không ở cùng một chỗ, thế nhưng mà em vẫn luôn một mực chú ý đến anh a, những chuyện anh đã làm, quả thật là con mẹ nó thống khoái. Nếu như không phải lão đầu tử không cho phép thì em thật muốn cùng anh đi làm những chuyện này, em cả ngày ngồi ở chỗ này, rỗi rãnh nhức cả trứng dái. Cuộc sống như vậy mới là cuộc sống mà em hướng tới ah.”

“Đang ở trong phúc mà không biết phúc, mày không biết có rất nhiều người hâm mộ cuộc sống của mày sao.” Diệp Khiêm nói, “Đừng con mẹ nó nói mò nữa. Hiện tại tao là lính dưới tay mày, sau này có chuyện gì thì mày cần phải chiếu tao a.”

“Sư phụ, ngài đây không phải là đang làm khó em sao, ngài mà còn cần em chiếu cố sao? Anh là người có quân hàm Thiếu soái a, chỉ cần anh lấy giấy chứng nhận kia ra, thì toàn bộ quân đội Nam Kinh cũng không có ai dám động đến anh ah.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, “Nói thật, sư phụ, anh như thế nào lại chạy đến nơi này? a người vừa rồi là gì của anh?”

“Là của anh em chú bác của tao.” Diệp Khiêm nói.

“Anh em chú bác?” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc nói, “Sư phụ, anh không phải là cô nhi sao? Anh thế nào mà lại có anh em chú bác gì a? Ngài không phải là đang trêu chọc em chứ?”

“Mịa, lão tử chẳng lẽ là từ trong đá chui ra hả? Tao cũng do cha mẹ sinh ra, có anh em chú bác thì có gì kỳ quái?” Diệp Khiêm nói.

Có chút bĩu môi, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hỏi: “Nói như vậy la sư phụ đã tìm được người nhà của mình hả? Chúc mừng, chúc mừng ah. Sư phụ, anh lúc nào thì tìm được bọn họ a? Làm sao anh tìm được bọn họ?”

“Mày như thế nào mà lại bát quái như vậy a?” Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói.

“Sư phụ, đây không phải là em bát quái a, đây là em quan tâm anh ah.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, về sau lại chậm rãi nói cho mày biết.” Diệp Khiêm nói, “Có chuyện tao phải nói cho mày biết rõ a, lần này tới quân doanh là do những trưởng bối trong gia tộc an bài, bọn họ muốn khảo sát chúng tao. Tao đối với chuyện này căn bản là không có hứng thú, huống hồ, những phương thức huấn luyện ở nơi đây đối với tao mà nói, chỉ là đồ chơi dành cho con nít mà thôi. Về sau mày đừng có kiếm chuyện cho tao làm a, tao muốn được quyền tự do.”

“Sư phụ, nhìn ngài nói kìa, ngài chính là sư phụ của em a, cũng có thể xem là trưởng bối của em, em sao có thể làm khó dễ anh a? Huống hồ, quan chức của anh so với em thì lớn hơn rất nhiều a, cho dù em có lá gan lớn như trời cũng không dám giày vò anh a.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, “Bất quá, sư phụ, thế lực của gia tộc anh hình như rất lớn a, vậy mà lại có thể an bài các anh đến đây, mà ngay cả lão đầu tử cũng cố ý phân phó em, để cho em đối với các anh đặc biệt ‘Chiếu cố’.”

“Thế lực lớn ao nhiêu thì tao tạm thời cũng không biết, bất quá tao nghĩ có lẽ vẫn có chút sức nặng a, Tam thúc của tao làm việc ở quân đội Thẩm Dương.” Diệp Khiêm nói.

“Nha.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhẹ gật đầu, nói: “Sư phụ, vậy anh có muốn em cho ba ngươi kia một chút chiếu cố gì không?”

“Không cần, chuyện của bọn họ tao cũng mặc kệ, mày cứ dựa theo lúc trước chuẩn bị đi làm là được rồi, không cần cố kỵ tao làm gì.” Diệp Khiêm nói, “Bọn họ quả thật là cần phải hảo hảo rèn luyện rồi, công phu mặc dù tốt, thế nhưng mà thể chất lại không được tốt cho lắm a.”

“Hiểu rõ, sư phụ.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vỗ vỗ bộ ngực của mình nói, “Em cam đoan sẽ để cho bọn họ cảm thụ được cái gì gọi là quân nhân, cảm thụ một chút huấn luyện nghiêm khắc nhất của quân đội Nam Kinh.”

Diệp Khiêm tự nhiên lý giải ý tứ của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt , tiểu tử này nhất định là đã hiểu lầm ý tứ của Diệp Khiêm, cho là Diệp Khiêm cố ý để cho hắn đi giày vò bọn người Diệp Hàn Thụy. Bất quá Diệp Khiêm cũng lười giải thích, dù sao đây là chuyện do Hoàng Phủ Thiếu Kiệt làm, cũng không phải là do hắn làm, cùng hắn không có nửa xu quan hệ a. Huống hồ, để cho bọn họ hảo hảo rèn luyện đó cũng là chuyện nên làm a.

“Sư phụ, chúng ta đã nhiều năm không gặp, một hồi chúng ta phải hảo hảo uống vài chén a.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

Diệp Khiêm một hồi ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi: “Nơi đây mà cũng có thể uống rượu nữa hả?”

“Hắc hắc, người khác không thể, nhưng sư phụ ngài là người nào a, sao có thể không uống a? Đây là bữa cơm dành cho khách từ phương xa đến, không có rượu thì còn ra dạng gì a? Hơn nữa, em cũng không tính uống rượu ở trong quân doanh, mà là về nhà uống nha. Lão đầu tử nhà em cũng đã sớm muốn gặp anh rồi, chỉ là vì anh một mực bận quá, không có cơ hội. Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, sao có thể bỏ qua được a.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, “Sư phụ, anh ngồi trước một chút, em gọi điện thoại về nhà, để cho lão đầu tử chuẩn bị một chút.”

Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiểu Kiệt nhiệt tình như vậy, Diệp Khiêm cũng không có ý tứ cự tuyệt. Cha của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tên là Hoàng Phủ Đỉnh Thiên, là anh của Hoàng Phủ Kình Thiên, cũng là tham mưu trưởng quân đội Nam Kinh, Diệp Khiêm cũng nên đi gặp ông ấy a. Gặp miếu bái Phật, đây là vấn đề lễ phép, cũng không thể thiếu a.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.