Chương trước
Chương sau
Nhà của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ở trong trụ sở quân đội, cha của hắn Hoàng Phủ Đỉnh Thiên chính là thiếu tướng tham mưu trưởng quân đội Nam Kinh, có thể nói là quyền cao chức trọng ah. Lúc trước Hoàng Phủ Kình Thiên đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giới thiệu cho Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên vẫn có một tia lo lắng cùng không muốn, dù sao, trong mắt ông ấy thì Diệp Khiêm chỉ là tiểu lưu manh, không đủ để so với ông ấy. Đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giao cho Diệp Khiêm không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên tự nhiên là lo lắng Diệp Khiêm sẽ dạy hư đứa con trai duy nhất của Hoàng Phủ gia tộc.

Bất quá, Hoàng Phủ Kình Thiên đã dốc hết sức cam đoan, cho nên ông ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn một cái rồi nói sau. Sự thật chứng minh, cách làm của Hoàng Phủ Kình Thiên không có sai, từ khi đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giao cho Diệp Khiêm, tuy hắn vẫn ngẫu nhiên gây ra một ít chuyện, nhưng đều không có ảnh hưởng lớn gì. Những năm này, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đều dồn tất cả tâm tư vào trong quân đội. Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiểu Kiệt cải biến như vậy, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên tự nhiên là thập phần vui vẻ không thôi, trong nội tâm càng cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Bởi vậy, ông ấy đối với Diệp Khiêm cũng tràn đầy một loại cảm ơn, đã sớm muốn mời Diệp Khiêm về nhà ngồi một chút, đáng tiếc Diệp Khiêm lại bôn ba bốn phía, không có thời gian rãnh, nên ông ấy cũng đành phải thôi.

Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên tự nhiên là muốn hảo hảo chuẩn bị một phen. Sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, biết được Diệp Khiêm muốn đến nhà làm khách, ông ấy liền tranh thủ thời gian để cho lão bà đi chuẩn bị rượu và thức ăn.

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn Diệp Khiêm cười hắc hắc, nói: “Sư phụ, chúng ta đi thôi?”

Diệp Khiêm cũng không phải là người ưa thích xã giao, thế nhưng mà Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã thịnh tình mời như thế, hơn nũa nơi đạy còn là địa bàn của người ta, nói như thế nào cũng phải bán cho Hoàng Phủ Đỉnh Thiên vài phần mặt mũi a? Nếu không thì chẳng phải là khiến cho người ta nói hắn không hiểu quy củ a. Tới chùa bái Phật, đây là thường thức, đối với loại người lăn lộn ở bên ngoài giống như Diệp Khiêm mà nói, đây nhất định là chuyện phải làm.

Thái độ của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rất khiêm cung, trong hai năm qua, tính cách của hắn cũng có chút chuyển biến, ở trong mắt người khác có lẽ Diệp Khiêm chỉ là kẻ lưu manh mà thôi, thế nhưng mà đối với Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mà nói, Diệp Khiêm là người đã cải biến nhân sinh của hắn. Nếu như không có Diệp Khiêm, có lẽ hắn vẫn sẽ giống như những đại thiếu gia trong quân đội mà thôi, cả ngày ở bên ngoài lăn lộn, treo lên một cái danh hiệu để hưởng thụ lấy phúc lợi của quốc gia. Trước kia, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có lẽ sẽ cho rằng cuộc sống như vậy là rất hạnh phúc, thế nhưng mà hôm nay, hắn lại cảm thấy đó là đang lãng phí nhân sinh, lãng phí thanh xuân. Giống như lời Diệp khiêm đã nói, chờ lúc già rồi, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện mình không có một hồi ức nào đáng giá để kiêu ngạo, đó là một chuyện rất bị thảm a.

Ra khỏi phòng, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mệnh lệnh cảnh vệ viên đem xe jeep của hắn lái qua đây. Tuy chiếc xe này không có phong cách giống như xe thể thao trước kia, thế nhưng mà đây cũng là một phen cảm thụ a. Trên bãi tập, Diệp Hàn Thụy, Diệp Hàn Hào cùng Diệp Hàn Hiên vẫn còn chạy bộ, Diệp Hàn Hiên vượt lên dẫn đầu bỏ hai người kia rất xa, hơn nữa thần sắc tự nhiên, không có chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Hắn cũng là người trong quân đội, cho nên huấn luyện kiểu này đối với hắn mà nói, cũng không coi là gì. Thế nhưng mà, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào thì lại khác, bọn họ rõ ràng có chút thở không ra hơi, ngay cả di chuyển cũng cảm thấy rất khó khăn.

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tùy ý nhìn sang, có chút sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, người kia giống như rất lợi hại a, khác xa so với hai người ở đằng sau a.” Người mà hắn nói tự nhiên là Diệp Hàn Hiên.

“Đương nhiên.” Diệp Khiêm nói, “Kỳ thật Hàn Hiên cũng giống như mày, đều là quân hàm thiếu tá, nó đi lính ở quân đội Thẩm Dương. Cho nên kiểu huấn luyện này đối với nó mà nói cũng không là gì hết.”

“Cũng là thiếu tá?” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút ngẩn người, nói, “Sư phụ, gia tộc của anh thật đúng là vô cùng đặc thù a, lại để cho một thiếu tá tới nơi này tiếp nhận huấn luyện, đây rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì thế.”

“Đây là do lão gia tử an bài, mọi người cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi. Mày cũng đừng có cố kỵ, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó là được rồi.” Diệp Khiêm nói.

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút ngẩn người, có chút không rõ lão gia tử trong lời nói của Diệp Khiêm rốt cuộc là đang nói ai, bất quá hiện tại cũng không phải lúc hỏi những chuyện này.

Ở trên thao trường ba người nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiểu Kiệt nói chuyện thân mật, Diệp Hàn Hiên sau khi hơi sững sờ liền lập tức lộ ra vẻ tươi cười, biết không phải là Diệp Khiêm đắc tội Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tự nhiên là yên tâm không ít. Mà Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào thì lại khác, mắt thấy bọn họ ở nơi đây chạy bộ, mà Diệp Khiêm lại ở đó nhàn nhã nói chuyện, trong nội tâm cảm thấy biệt khuất rồi, hận ý đối với Diệp Khiêm càng thêm khắc sâu. Trước khi chuẩn bị đi, lão gia tử đã thông báo tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào lợi dụng thế lực gia tộc để được chiếu cố đặc biệt, thế nhưng mà bây giờ, theo bọn họ, nhất định là Diệp Khiêm đã đưa ra danh tiếng Diệp gia, nếu không thì người ta như thế nào lại khách khí như vậy? Hai người âm thầm quyết định, đợi tí nữa nhất định phải gọi điện thoại cho lão gia tử, hung hăng tố cáo Diệp Khiêm một phen mới được. Nghĩ tới cảnh Diệp Khiêm bị lão gia tử răn dạy, hai người cảm thấy rất hả giận.

Một lát sau, xe jeep tại trước mặt Hoàng Phủ Thiểu Kiệt cùng Diệp Khiêm ngừng lại. Hoàng Phủ Thiểu Kiệt đem cảnh vệ viên đuổi xuống xe, tự mình lái xe chở Diệp Khiêm hướng trụ sở quân đội chạy tới.

Hoàng Phủ Đỉnh Thiên là thiếu tướng tham mưu trưởng quân đội Nam Kinh, tự nhiên không phải ở trụ sở quân đội bình thường rồi, mà là ở tại Tướng Quân Lâu, là loại tòa nhà biệt thự hình thức trang viên độc lập, trong trong ngoài ngoài đều có lính gác thủ vệ lấy. Xe rời khỏi nơi đóng quân không có bao lâu, liền đến cổng ra vào nhà Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, sau khi quay cửa kính xe xuống nhìn lính gác nói một tiếng, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt liền trực tiếp lái ô-tô chạy vào.

Sau khi xe dừng lại, Diệp Khiêm vẫn còn ngẩng đầu đánh giá Tướng Quân Lâu, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã hấp tấp thay Diệp Khiêm mở cửa xe ra, nói: “Sư phụ, mời xuống xe.”

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, bước xuống xe, theo sau Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hướng bên trong đi tới.

Tại cửa ra vào, cảnh vệ viên của Hoàng Phủ Đỉnh Thiên giơ tay ngăn cản Diệp Khiêm lại, sau đó chào theo nghi thức quân đội một cái, lễ phép nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi phải soát người.”

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngượng ngùng nở nụ cười một chút, có chút áy náy nhìn Diệp Khiêm, nói: “Thật xin lỗi, đây là quy củ, ngài chớ để ý.”

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm giang hai cánh tay của mình ra. Cảnh vệ viên tại trên người Diệp Khiêm tìm tòi một hồi, lấy ra môt con dao găm, tự nhiên là thanh Huyết Lãng mà Diệp Khiêm lúc nào cũng mang bên người. “Không có ý tứ, con dao găm này tôi tạm thời sẽ giữ nó lại.” Cảnh vệ viên nói.

“Anh có xem tiểu thuyết kiếm hiệp không?” Diệp Khiêm nhìn cảnh vệ viên hỏi, khiến cho hắn sững sờ, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm là gì. “Trong tiểu thuyết kiếm hiệp, những kiếm khách kia đều là kiếm bất ly thân, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Tuy tôi cũng không phải là kiếm khách, nhưng chủy thủ của tôi cũng không thể giao cho anh bảo quản được.” Diệp Khiêm thản nhiên nói.

“Đây là quy củ, hi vọng anh thứ lỗi.” Cảnh vệ viên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Được rồi, đây là sư phụ tôi, có thể xảy ra chuyện gì a? Tôi nói anh không thể linh hoạt một chút sao? Trách không được cha tôi luôn chửi, mắng anh là mộc đầu.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, “Được rồi được rồi, anh đi đi, nếu có chuyện gì thì sẽ do tôi phụ trách, vậy được chưa?.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không có ý tứ trách cứ, dù sao có một cảnh vệ viên như vậy ở bên cạnh cha của hắn, thì hắn sẽ càng thêm yên tâm a.

“Thật xin lỗi, vì an toàn của thủ trưởng, tôi phải làm như vậy, xin hãy tha thứ.” Cảnh vệ viên vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, ý chí kiên định nói.

Diệp Khiêm không khỏi bất đắc dĩ cười cười, tiểu tử này thật đúng là cứng đầu ah. Lúc này, cửa chính bỗng nhiên mở ra, một lão giả khoảng chừng 50 tuổi từ trong nhà đi ra, sau khi trông thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cùng Diệp Khiêm, hơi sững sờ, lập tức ha ha cười cười, nhìn cảnh vệ viên, nói: “Sao lại ồn ào như vậy? Đang làm gì đó?”

“Cha!” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kêu một tiếng, giới thiệu nói: “Cha, đây chính là sư phụ Diệp Khiêm của con. Sư phụ, đây chính là lão đầu tử nhà em.”

Hoàng Phủ Đỉnh Thiên có chút yêu thương trợn nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: “Không biết lớn nhỏ.” Sau đó ha ha cười cười, tiến lên nắm chặt tay Diệp Khiêm, nói: “Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu a, hôm nay vinh hạnh nhìn thấy, quả thật là vinh hạnh của lão phu ah.”

“Tham mưu trưởng khách khí, phải nên nói là vinh hạnh của tôi mới đúng.” Diệp Khiêm nói, “Đến vội vàng, cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, mong tham mưu trưởng đừng nên trách cứ a.”

“Nhìn xem cậu nói kìa, cậu đến là được rồi, tôi cũng không muốn cậu đưa tặng lễ vật gì. Bởi vì trong quân đội phản đối chuyện tặng lễ thu lễ a, ha ha.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên ha ha cười cười, nói. Sau đó quay đầu nhìn cảnh vệ viên, nói: “Tốt rồi, nơi đây không có chuyện của anh rồi, anh đi trước đi.”

Diệp Khiêm có chút cười cười, vươn tay ra, nói: “Có thể trả lại đồ vật cho tôi rồi chứ?”

Cảnh vệ viên có chút sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Đỉnh Thiên, thấy ông ấy nhẹ gật đầu, vội vàng nói tiếng xin lỗi, sau đó đem Huyết Lãng đưa tới. Diệp Khiêm có chút cười cười tiếp nhận, thu vào trong ngực, áy náy nhìn Hoàng Phủ Đỉnh Thiên, nói: “Lại để cho tham mưu trưởng chê cười rồi, có chút phong khí giang hồ nhi nữ, ưa thích đao bất ly thân.”

“Giang hồ nhi nữ tốt, trượng nghĩa hào khí, Hoa Hạ chúng ta thiếu khuyết loại đàn ông có cốt khí này.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói, “Đến đến, nhanh vào bên trong, mời.” Vừa nói, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên một bên lôi kéo Diệp Khiêm hướng trong phòng đi tới.

Vì là nơi ở dành cho quân nhân, cho nên thiết bị lắp đặt bên trong phòng không so với phòng của thương nhân được, tuy đơn giản, nhưng lại phong nhã, các loại giấy khen huân chương xếp đặt chỉnh tề ở trên kệ trong phòng khách. Sau khi mời Diệp Khiêm ngồi xuống trên ghế sa lon, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên liền nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt phất phất tay, để cho hắn đi chuẩn bị nước trà. Sau đó nhìn Diệp Khiêm, nói: “Diệp tiên sinh, cậu không biết a, tôi đã sớm muốn hẹn cậu tới nhà làm khách rồi, thế nhưng mà cậu lại luôn bề bộn công việc. Lần này cậu đã đến rồi, cậu cũng không nên vội vã rời đi, nhất định phải ở lại chơi mấy ngày a.”

“Tham mưu trưởng không cần phải khách khí như thế, gọi tôi Diệp Khiêm là được rồi.” Diệp Khiêm nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.