Chương trước
Chương sau
“Cậu là sư phụ của Thiếu Kiệt, vậy cũng là cùng thế hệ với tôi, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, gọi cậu một tiếng Tiểu Diệp, cậu không ngại chứ?” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên khẽ cười nói. Một tham mưu trưởng quân đội, cũng không có bao nhiêu giá đỡ, đối xử với mọi người lại hòa khí như vậy khiến cho lòng người cảm thấy rất hưởng thụ. Bất quá, trên người Hoàng Phủ Đỉnh Thiên vẫn không chút nào che giấu được loại khí chất quân nhân này. Mà ngay cả cách ngồi của ông ấy cũng là đoan đoan chánh chánh, không giống như Diệp Khiêm, ngồi giống như là dựa hoàn toàn vào ghế salon.

Hơi gật đầu cười, Diệp Khiêm không nói gì.

“Cậu cũng đừng gọi tôi là tham mưu trưởng nữa, trực tiếp gọi tôi là lão ca a, như vậy sẽ thân thiết một chút.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói, “Tôi từ chỗ Kình Thiên cũng biết được một số chuyện của cậu, nói thật, ngay từ đầu tôi thật sự lo lắng khi đem Thiếu Kiệt giao cho cậu, thế nhưng mà hiện tại tôi xem như triệt để yên tâm ah. Nếu như không có lời nói của cậu, thì tiểu tử này nói không chừng còn là một kẻ ăn chơi lêu lỏng không nên thân a. Hoàng Phủ gia tộc chúng tôi chỉ có một căn độc đinh là nó, tương lai của Hoàng Phủ gia tộc đều phải nhờ vào tiểu tử này chèo chống, nếu như nó bất tranh khí thì tôi quả thật là không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông ở dưới cửu tuyền ah.”

Đang khi nói chuyện, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã bưng nước trà tới, thái độ rất cung kính, sau khi đưa cho mỗi người một ly, liền ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Đỉnh Thiên.

“Kỳ thật đây đều là dựa vào sự cố gắng của Thiếu Kiệt, tôi cũng không có giúp đỡ em ấy cái gì. Bởi vì cái gọi là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào chính mình. Thiếu Kiệt có thể có ngày hôm nay, đây hoàn toàn là dựa vào sự cố gắng của em ấy, tôi cũng không dám tùy tiện lĩnh công ah.” Diệp Khiêm nói.

“Nói thì nói như thế, thế nhưng mà dù sao thì cậu vẫn là ân nhân của Hoàng Phủ gia tộc chúng tôi. Người Hoàng Phủ gia tộc chúng tôi đều là quân nhân, nói chuyện từ trước đến nay đều là bụng dạ thẳng thắn. Về sau nếu như cậu có chuyện gì cần dùng đến lão già tôi, thì cậu chỉ cần nói một câu, cho dù xông pha khói lửa tôi cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói.

“Nói quá lời rồi.” Diệp Khiêm nói, “Kỳ thật nhìn thấy tiểu tử này có thể có thành tựu như ngày hôm nay vậy, tôi cũng cảm thấy rất vui mừng. Kỳ thật, tôi vẫn muốn tới bái phỏng Hoàng Phủ lão tiên sinh, cảm tạ ông lúc trước đã trợ giúp tôi, chỉ là một mực bị tục sự quấn thân, thật sự là có lỗi vô cùng.” Ban đầu lúc ở thành phố Thượng Hải, tuy là do Hoàng Phủ Thiếu Kiệt gọi điện thoại, nhưng Hoàng Phủ Đỉnh Thiên vẫn toàn tâm tương trợ, gọi điện thoại cho quân khu thành phố Thượng Hải, chuyện này hoặc nhiều hoặc ít cũng là bán cho Diệp Khiêm vài phần mặt mũi, cho nên cảm tạ ông ấy một tiếng đó cũng là chuyện nên làm a.

“Cha, sư phụ, hai người cũng đừng có quá khách sáo a. Cái gì mà cảm tạ với không cảm tạ, sư phụ giúp đồ đệ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa; Đồ đệ giúp sư phụ, cũng là chuyện đương nhiên.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắc hắc vừa cười vừa nói.

Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nhìn nhau cười cười.

“Đúng rồi, Tiểu Diệp a, lần này tới thành phố Nam Kinh là vì việc công hay là việc tư? Có chuyện gì cần tôi giúp hay không? Nếu như có thì ngàn vạn lần đừng có khách khí với tôi a, chúng ta cũng coi như là người một nhà nha.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói.

“Cũng không có chuyện đại sự gì, chỉ là lão gia tử trong nhà an bài như vậy, không thể không đến một chuyến ah.” Diệp Khiêm nói.

“Ừ?” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: “Tôi nghe Kình Thiên nói, cậu là cô nhi mà? Như thế nào...” Có thể cảm giác được lời mình nói có chút đường đột, cho nên sau khi nói một nửa thì Hoàng Phủ Đỉnh Thiên liền không có nói tiếp.

Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: “Kỳ thật cho tới nay tôi đều đang tìm kiếm tung tích cha mẹ của mình, công phu không phụ lòng người, trước đó vài ngày cuối cùng đã tìm được. Lão gia tử trong nhà an bài lớp người trẻ chúng tôi đến trong quân đội học hỏi kinh nghiệm, coi như là một loại khảo sát đối với chúng tôi. Mệnh lệnh của trưởng bối, tôi không thể không đáp ứng a, cũng không thể phụ một phen tâm ý của lão gia tử ah.”

“Ah, nguyên lai cậu là một trong những người tới lần này a?” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên ha ha cười cười, nói, “Mấy ngày hôm trước Kình Thiên có gọi điện thoại về, nói là có một bằng hữu cũ muốn an bài mấy đứa cháu trai tới rèn luyện, để cho tôi chiếu cố một chút, không nghĩ tới dĩ nhiên là cậu ah.” Dừng một chút, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên lại nói tiếp: “Xem ra, lão gia tử nhà cậu còn không biết rõ cậu ah. Dùng bổn sự của cậu bây giờ, làm gì cần ở trong quân đội lịch lãm rèn luyện a, cuộc sống lính đánh thuê nếu so với trong quân đội thì càng thêm tàn khốc ah. Tại hoàn cảnh như vậy mà cậu còn có thể sống sót, thì quân đội đối với cậu mà nói chỉ là đồ chơi dành cho con nít mà thôi.”

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, từ chối cho ý kiến. Sự thật cũng đúng như thế, hắn đường đường là thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói, bây giờ lại muốn hắn tới trong quân đội rèn luyện? Chuyện này tính toán là chuyện gì ah. Trình độ huấn luyện ở trong Nanh Sói hoàn toàn là dựa theo huấn luyện bộ đội đặc chủng nghiêm khắc nhất trên thế giới. Bất quá, lão gia tử dưới tình huống biết rõ chuyện này, lại vẫn yêu cầu Diệp Khiêm làm như vậy, hiển nhiên cũng không phải là vì khảo sát bổn sự của Diệp Khiêm. Lão gia tử sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là vì rèn luyện Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào một chút, dù sao bọn họ cũng là con cháu Diệp gia, lão gia tử không có lý do gì vứt bỏ bọn họ, hơn nữa, đem bọn họ ném đến trong quân đội, giúp cho bọn họ giảm bớt bị Diệp Chính Hùng ảnh hưởng tư tưởng, bồi dưỡng cho bọn họ cảm giác vinh dự tập thể, lão gia tử tự nhiên là hi vọng con cháu Diệp gia đều có thể đoàn kết nhất trí, cùng một chỗ vì phát triển Diệp gia mà cố gắng; Thứ hai, lão gia tử chỉ muốn mượn cơ hội này bồi dưỡng Diệp Khiêm một chút cảm giác vinh dự gia tộc, đem Diệp Khiêm cùng Diệp gia gắn kết lại thành một khối. Sau khi biết rõ những chuyện Diệp Khiêm đã trải qua, lão gia tử vô cùng rõ ràng, Diệp Khiêm là loại người trách nhiệm trọng tình, một khi đem Diệp gia cùng Diệp Khiêm gắn kết lại với nhau, đến lúc đó Diệp Khiêm sẽ vì Diệp gia mà mang lấy trọng trách chấn hưng gia tộc.

Quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói: “Đi xem mẹ mày chuẩn bị đồ ăn xong chưa, thời gian cũng không sớm nữa rồi, chuẩn bị ăn cơm a.”

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lên tiếng, đứng dậy hướng phòng bếp đi đến. Nhà lớn như vậy, muốn mời bảo mẫu vốn cũng không phải là việc gì khó, chỉ có điều, tính tình của Hoàng Phủ Đỉnh Thiên có chút quái dị, ông ấy không quen ăn cơm do người khác làm, chỉ thích ăn cơm do lão bà của ông ấy làm mà thôi. Nếu như không bị công vụ quấn thân thì ông ấy nhất định sẽ về nhà ăn cơm do lão bà của ông ấy làm.

Mẹ của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng cam tâm tình nguyện làm chuyện này, bà đã về hưu rồi, mỗi ngày ở nhà nếu như không có việc gì để làm thì sẽ rất buồn chán. Nhìn thấy Hoàng Phủ Đỉnh Thiên vậy mà lại thích món ăn bà nấu, đó cũng là một loại hạnh phúc, vì vậy mỗi ngày bà đều nấu đủ loại món ăn ngon cho ông ấy. Đây cũng là một loại ký thác của bà a.

Người già như bọn họ, có đôi khi thật sự không chịu ngồi yên, rảnh rỗi sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, nếu làm chút chuyện gì đó thì sẽ cảm thấy nhân sinh trôi qua càng có vị đạo.

Đồ ăn rất nhanh mang lên đầy đủ. “Đến đến, cùng tôi uống một chén ah.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên đứng dậy, lôi kéo Diệp Khiêm hướng nhà ăn đi tới.

Trên bàn cơm đã bày đầy các món ăn, tối thiểu cũng có mười bốn mười lăm món ăn a, hương vị sắc đầy đủ, ngay cả Diệp Khiêm cũng bị món ăn câu dẫn. Nhớ tới bọn người Diệp Hàn Thụy vẫn còn trong quân doanh huấn luyện, Diệp Khiêm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, đoán chừng hôm nay Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào không có cơm tối để ăn rồi.

Sau khi Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Đỉnh Thiên ngồi xuống, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cùng một phu nhân bưng cơm cùng súp đi tới. Trông thấy phu nhân, Diệp Khiêm cuống quít đứng lên. Hoàng Phủ Đỉnh Thiên giới thiệu nói: “Nhã Tuệ, đây chính là sư phụ của Thiếu Kiệt, cũng là ân nhân của Hoàng Phủ gia tộc chúng ta, Thiếu Kiệt có thể có ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ cậu ấy.”

“Lão chị dâu.” Diệp Khiêm cũng thật sự không biết nên xưng hô bà như thế nào, không tự chủ được lại gọi như vậy. Bất quá cũng là thỏa đáng, dù sao vừa rồi Hoàng Phủ Đỉnh Thiên đã bảo Diệp Khiêm gọi ông ấy là lão ca, vì vậy xưng hô bà một tiếng lão chị dâu cũng là chuyện đương nhiên.

Phu nhân có chút cười cười, nói: “Ngồi đi ngồi đi, tôi cũng không biết cậu thích ăn cái gì, nên tùy tiện làm mấy món ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị của Diệp tiên sinh hay không.”

“Mẹ, ngài nói đây mà là tùy tiện làm mấy món ăn hả? Theo con thì quy mô này ngay cả khách sạn năm sao cũng theo kịp a. Con dám đánh cuộc, cho dù là đầu bếp khách sạn đỉnh cấp cũng không phải là đối thủ của mẹ ah.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nghiêm mặt nói ra, tuyệt không cảm thấy e lệ.

“Nói hươu nói vượn.” Phu nhân trợn nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, bất quá trong lòng lại tràn đầy vui mừng. Ai không thích được người khác nịnh bợ a? Tân tân khổ khổ làm đồ ăn thời gian lâu như vậy, không phải là vì muốn đạt được vài câu khen ngợi sao.

“Đến đến, đều đừng khách khí, chúng ta mau ăn a. Thiếu Kiệt, mau rót rượu cho sư phụ mày a.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói.

“Vâng, thủ trưởng!” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chào một cái, cầm chai rượu lên, rót đầy rượu cho Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Đỉnh Thiên. Tuy tính tình của tiểu tử này bị cuộc sống trong quân đội mài đi rất nhiều, thế nhưng mà bởi vì cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a, miệng lưỡi của tiểu tử này vẫn có nói năng ngọt xớt.

“Tiểu Diệp, mời cậu một ly, cảm tạ cậu đã bồi dưỡng Thiếu Kiệt. Làm cha mẹ, ai không hy vọng con của mình có thể nghe lời hiểu chuyện, tương lai thành tựu một phen sự nghiệp ah. Thiếu Kiệt có thể có ngày hôm nay, hết thảy đều là công lao của cậu, xin mời cậu một ly a.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên chân thành nói. Quân nhân đều là người thẳng tính, nói chuyện sảng khoái không quanh co lòng vòng, hận là hận, yêu là yêu.

“Nói quá lời rồi, có lẽ phải là tôi kính ngài mới đúng a.” Diệp Khiêm nói, “Nếu như không có ngài, thì tôi đi nơi nào tìm được môt đồ đệ tốt như vậy ah.”

Hoàng Phủ Đỉnh Thiên sững sờ, lập tức ha ha cười cười, nói: “Tiểu Diệp a, cậu rất biết nói chuyện a. Đến, chúng ta bất kể ai cảm ơn ai rồi, uống đi!”

Nói xong, cùng Diệp Khiêm cụng ly một cái, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên một ngụm uống sạch. “Uống ít một chút, uống nhiều quá đối với thân thể không tốt.” Phu nhân nhìn Hoàng Phủ Đỉnh Thiên, nói.

“Bà yên tâm đi, tôi không sao. Với lại rượu là cái gì? Đây chính là lương thực tinh hoa, đối với thân thể có rất nhiều chỗ tốt a.” Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói.

Diệp Khiêm không khỏi sững sờ, âm thầm cười cười, không nghĩ tới Hoàng Phủ Đỉnh Thiên còn là một con sâu rượu ah.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.