Sau khi ăn cơm tối xong, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên lại lôi kéo Diệp Khiêm nói chuyện thật lâu, vốn có ý định lưu Diệp Khiêm ở lại, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại nhã nhặn từ chối. Tuy thái độ của Hoàng Phủ Đỉnh Thiên tỏ ra rất khách khí, thế nhưng mà nói như thế nào thì nơi đây cũng là trụ sở quân đội, là Tướng Quân Lâu a, sống ở chỗ này có chút câu thúc, Diệp Khiêm không thích loại cảm giác này, bởi vậy, nên hắn đã nhã nhặn từ chối hảo ý của Hoàng Phủ Đỉnh Thiên.
Ước chừng khoảng mười giờ tối, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lái ô-tô tiễn đưa Diệp Khiêm về tới nơi đóng quân của quân đội Nam Kinh. Vốn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã chuẩn bị cho Diệp Khiêm một gian phòng riêng, thế nhưng mà, Diệp Khiêm lại cự tuyệt. Hắn cũng không muốn quá mức đặc thù, lần này tới nơi đây mặc dù chỉ là đến chơi đùa mà thôi, thế nhưng mà cũng muốn phối hợp với lão gia tử một chút, đừng làm cho lão gia tử cảm giác hắn có cái gì đặc thù.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt biết rõ tính tình của Diệp Khiêm, cũng không có cưỡng cầu, đem Diệp Khiêm an bài vào ký túc xa nơi bọn người Diệp Hàn Hiên đang ở. Dù sao bọn họ cũng là anh em, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đâu có biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ a, tự nhiên cho rằng an bài như vậy là tốt nhất. Diệp Khiêm cũng không có phản đối, tuy hắn không ưa thích anh em Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào, thế nhưng mà bọn họ vẫn là thân nhân của hắn, tại nơi xa lạ này, hắn cũng có trách nhiệm chiếu cố bọn họ một chút. Tuy có khả năng là bọn họ khinh thường được hắn chiếu cố.
Đẩy cửa ký túc xá ra, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cung kính nghênh đón Diệp Khiêm đi vào, hắc hắc cười cười, nói: “Sư phụ, đồ đạc của anh em đã để cho người đưa tới đây rồi, anh hãy tạm thời ở lại chỗ này, có chuyện gì thì anh cứ việc phân phó, em cam đoan sẽ xử lý thỏa đáng. Đến nơi này, cũng như là về đến nhà, anh thích làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy, không cần phải lo lắng gì hết.”
Trong túc xá, đám người Diệp Hàn Thụy đã nằm ở trên giường. Diệp Hàn Hiên khá tốt, không có vẻ mệt mỏi gì, anh em Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào thì lại bi thúc vô cùng, nằm ở trên giường than thở, giống như là ném đi nửa cái mạng vậy. Nhìn thấy Diệp Khiêm đi vào, bọn họ đều quay sang nhìn lại, trông thấy thái độ của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đối đãi Diệp Khiêm, nghe thấy lời hắn nói, hai người triệt để mộng, cảm thấy đầu của mình có chút không đủ dùng.
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói: “Được rồi, được rồi, mày đừng nói nữa, mau về đi a.”
“Sư phụ, đêm nay hay là em ở lại cùng với anh a. Chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, em có rất nhiều lời muốn nói vơi anh. Hơn nữa, em cũng muốn nghe những chuyện mà anh đã trải qua mấy năm nay, nhất định phi thường phấn khích a.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nghiêm mặt nói.
“Đặc sắc cái rắm, tranh thủ thời gian cút ngay cho tao. Nơi này là quân doanh, cũng không phải là đang ở nhà, buổi sáng ngày mai lão tử còn phải dậy sớm.” Diệp Khiêm nói.
Có chút bĩu môi, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt nói: “Hảo hảo hảo, em đi, em lập tức đi. Sư phụ, vậy anh hãy nghỉ ngơi sớm a, chúng ta ngày mai lại hảo hảo tâm sự. Ah, đúng rồi, còn có chuyện này thiếu chút nữa đã quên nói cho anh biết rồi, ngày mai sẽ có người ở quân khu khác tới đây, nói là cử hành giải thi đấu kỹ năng gì đó, sư phụ, anh phải hảo hảo biểu hiện nha.”
Lúc Diệp Khiêm muốn nói chuyện, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã chạy đi ra ngoài. Giải thi đấu kỹ năng gì đó, Diệp Khiêm cũng không có nửa điểm hứng thú, hắn tới nơi này chỉ là vì muốn ứng phó lão gia tử mà thôi. Nếu như không phải vì lão gia tử thì Diệp Khiêm sớm đã đi rồi, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý, hắn đâu có nhiều thời gian rãnh rỗi ở chỗ này lăn lộn ah. Nói cái gì mà ở trong quân đội rèn luyện, những chuyện này đối với người đã trải qua máu và lửa tẩy lễ mà nói, quả thật chỉ là đồ chơi dành cho con nít mà thôi.
“Đồ đệ của anh?” Diệp Hàn Hiên nhìn thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã chạy ra ngoài bĩu bĩu, nói.
Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: “Anh cũng thật không ngờ lại ở chỗ này gặp nó, trước kia nó chỉ là kẻ cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết đi gây chuyện khắp nơi, bây giờ lại trở thành thiếu tá. Nhìn thấy nó có thành tựu như vậy, anh rất vui mừng. Trên danh nghĩa thì anh là sư phụ của nó, kỳ thật thì anh chuyện gì cũng không làm, ngẫm lại trước kia, còn thường xuyên mang theo nó làm xằng làm bậy.”
“Đó là anh khiêm tốn thôi, là mị lực của anh đã khuất phục anh ấy. Kỳ thật trên người anh có rất nhiều thứ để cho anh ấy học tập, chỉ là anh không có phát hiện mà thôi, sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân, anh ấy có thể có thành tựu như vậy, cùng anh có quan hệ rất lớn a.” Diệp Hàn Hiên nói.
“Có gì đặc biệt hơn người, không phải là quen biết một thiếu tá sao, nhìn bộ dạng đắc chí kìa.” Diệp Hàn Thụy có chút tức giận bất bình nói.
Diệp Khiêm cười nhạt một chút, cũng không có để ý hắn. Nhìn Diệp Hàn Hiên, Diệp Khiêm nói: “Hôm nay thế nào? Không có sao chứ?”
“Chạy bộ vài vòng mà thôi, chuyện này không làm khó được em, không có chuyện gì đâu.” Diệp Hàn Hiên nói, “Đúng rồi, đồ ăn của quân đội Nam Kinh so với quân đội Thẩm Dương thì tốt hơn rất nhiều a, vị đạo cũng rất ngon.”
“Anh là người phương nam, nên rất thích món ăn phía nam. Hơn nữa, vị đạo quả thật không sai.” Diệp Khiêm nói. Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào đang nằm trên giường, nói: “Hai người ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tôi sẽ đi làm món gì đó cho hai người ăn. Sáng mai khẳng định còn sẽ có huấn luyện rất nghiêm khắc, để bụng đói sẽ không hoàn thành huấn luyện được.”
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” Diệp Hàn Thụy âm dương quái khí nói.
“Đúng vậy a, ai biết anh có hạ độc trong đồ ăn để hại chết chúng tôi hay không a, như vậy anh sẽ ít đi hai đối thủ cạnh tranh. Chỉ còn lại mình Hàn Hiên đối với anh không chút uy hiếp. Đến lúc đó anh có thể vững vàng chiếm lấy vị trí gia chủ Diệp gia a.” Diệp Hàn Hào phụ họa nói, “Không phải là dựa vào quan hệ sao, chuyện này không tính là năng lực gì, có bản lĩnh thì đao thật thương thật cùng tôi so một hồi ah.”
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Lão gia tử nói với tôi là bản tính hai người các anh cũng không xấu, cho nên, tôi cũng không muốn cùng với các anh tranh giành vị trí gia chủ Diệp gia làm gì. Nói thật với các anh, tôi đối với vị trí gia chủ Diệp gia cũng không có hứng thú gì, lần này nếu như không phải cố kỵ đến mặt mũi của lão gia tử, thì tôi cũng sẽ không tới tham gia khảo hạch gì hết. Nói ra các anh cũng đừng không phục, phi đao có sở trường, xích có sở đoản, tại trong quân đội, tôi dám cam đoan các anh không phải là đối thủ của tôi, bất luận là về phương diện tri thức quân sự nào. Kỳ thật chúng ta là anh em, không cần phải vì một vị trí gia chủ mà tranh giành anh chết tôi sống, chuyện này không đáng a. Có lẽ các anh cho rằng vị trí gia chủ Diệp gia là rất giỏi rồi, thế nhưng mà trong mắt của tôi thì không phải như vậy, ở bên ngoài tôi còn có anh em của mình, tôi cũng có sự nghiệp của mình. Tôi nghĩ mục đích lão gia tử an bài khảo hạch lần này không phải là vì chọn lựa ai là gia chủ Diệp gia, mà là vì muốn bồi dưỡng tình cảm anh em của chúng ta, cũng thuận tiện cho các anh nhìn xem thế giới bên ngoài một chút. Kỳ thật, bất kỳ một gia tộc nào muốn phát triển, thì không thể chỉ dựa vào một người nào, mà là phải dựa vào sự tề tâm hợp lực của tất cả thành viên gia tộc. Tôi nghĩ, các anh cũng hi vọng Diệp gia phát triển càng thêm lớn mạnh a? Cho nên, tôi cảm thấy, chúng ta không cần phải đấu đá lẫn nhau như vậy. Cho dù tình cảm anh em chúng ta không thể giống như các anh em trong các gia đình khác, thì tối thiểu cũng hãy xem nhau như là bằng hữu a?”
Diệp Hàn Hiên ở một bên yên lặng nhẹ gật đầu, đối với cách làm người của Diệp Khiêm càng thêm tán thưởng rồi, thậm chí hắn cảm thấy, chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đáng làm gia chủ Diệp gia. Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể dẫn theo Diệp gia đi về phía huy hoàng. Mặc dù nói bản thân hắn không có lý tưởng gì lớn, nhưng hắn cũng hi vọng Diệp gia có thể phát triển, có thể tiến xa hơn nữa.
Nghe xong lời Diệp Khiêm Diệp nói, Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào không khỏi ngây ngẩn cả người, trong nội tâm mãnh liệt chấn động một hồi, giống như có một thứ gì đó bị xúc động vậy. Giống như lời lão gia tử cùng Diệp Hàn Hiên đã nói, kỳ thật bản tính của hai người bọn họ cũng không xấu, chỉ là đi theo bên người Diệp Chính Hùng quá lâu, lại một mực sinh sống ở bên trong Diệp gia, cho nên tầm mắt của bọn họ có chút hạn hẹp. Hai người cũng không khỏi lâm vào một hồi trầm mặc, cả buổi cũng nói không ra lời, có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, sau đó liền đi ra ngoài. Không bao lâu, liền thấy hắn ôm vài hộp bánh bích quy cùng đồ uống trở về, đưa tới trước mặt Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào, nói: “Căn tin đã đóng cửa, cũng tìm không thấy đồ ăn gì ngon, hai anh ăn đỡ đi. Hiện tại, chỉ có nước khoáng mà thôi, những đồ uống khác uống quá nhiều cũng không tốt.”
Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào có chút ngạc nhiên nhìn hắn, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, sau nửa ngày sửng sốt, cuối cùng vẫn nhận lấy đồ ăn. Cũng không biết bọn họ thật sự bị Diệp Khiêm cảm động, hay là do quá đói bụng a. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không cần biết chuyện này, cũng không quản bọn họ xuất phát từ nguyên nhân gì, Diệp Khiêm cũng sẽ không so đo những chuyện này, hắn cũng không mong đợi Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào bởi vì chuyện này sẽ cảm kích hắn. Hắn chỉ làm chuyện mà hắn cho là mình nên làm thôi, đây cũng không phải là hắn cố ý nịnh nọt bọn họ.
Ngồi máy bay hơn nửa ngày, buổi tối lại uống rượu ở nhà Hoàng Phủ Đỉnh Thiên, cho nên Diệp Khiêm quả thật có chút mệt mỏi. Tuy Diệp Khiêm có thể ngủ nguyên buổi sáng không đi tham gia huấn luyện, thì Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không dám làm gì hắn, thế nhưng mà nơi này dù sao cũng là trong quân đội, ở chỗ này phải nên có bộ dạng của quân nhân, ngủ sớm dậy sớm, đó là chuyện bình thường.
Sáng sớm, bọn họ bị một hồi tiếng chuông tập hợp đánh thức. Một sĩ binh đi đến, lớn tiếng quát: “Toàn bộ rời giường, trong vòng 3 phút phải mặc quần áo đánh răng rửa mặt xong. Bị trễ, phạt chạy thao trường 30 vòng.”
Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Hiên tự nhiên là không có vấn đề gì, bọn họ đã sớm quen với cuộc sống như vậy rồi. Từ sau khi đi vào Hoa Hạ, tuy Diệp Khiêm không có huấn luyện giống như lúc còn ở trong căn cứ Nanh Sói, nhưng thói quen này vẫn còn giữ lại. Thế nhưng mà, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào thì có thể nói là bận túi bụi rồi, bọn họ quả thực giống như là kiến bò trên chảo nóng, sứt đầu mẻ trán.
Sau ba phút chấm dứt, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào cuối cùng cũng chạy tới bãi tập hợp, chỉ là chạy lảo đảo, một bộ dạng chật vật. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã sớm đứng ở nơi đó rồi, nhìn thấy bọn họ chạy tới, đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, nói: “Muộn một giây đồng hồ, thật xin lỗi rồi. Đi chạy bộ, 30 vòng thao trường, chạy không xong thì không được ăn điểm tâm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]