Chương trước
Chương sau
Lúc ở trên đường, Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Trình Văn, để cho hắn liên hệ tất cả người phụ trách nghiệp vụ ở Nam Kinh đi tới hội sở Đông Phương Mị Lực, mọi người cùng nhau gặp mặt, triển khai cuộc họp. Lúc nghe được âm thanh của Diệp Khiêm, Trình Văn có chút sửng sốt, sau khi liên tục đáp ứng vài tiếng, liền cúp điện thoại.

Nghe được ngữ khí nói chuyện của Trình Văn, lông mày của Diệp Khiêm không khỏi có chút nhíu lại một chút, tựa hồ ẩn ẩn cảm giác được cái gì, trong nội tâm nhịn không được âm thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn họ bắt đầu tạo phản rồi hả? Chuyện này cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, Diệp Khiêm vẫn đối với bọn họ áp dụng hình thức quản lý chính là chăn dê, địa vị của bọn họ hôm nay có thể nói là nhân thượng nhân rồi, đến cái địa vị này, bọn họ tự nhiên là không hy vọng trở thành thủ hạ của người khác, nghe theo người khác hô quát.

Nhìn thấy lông mày của Diệp Khiêm nhíu chặt lại, Diệp Hàn Lẫm có chút ngẩn người, hỏi: “Lão đại, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Khóe miệng hiện ra nụ cười tà tiêu chí, Diệp Khiêm nói: “Không có gì, chỉ là có chút người không cam lòng, họ muốn tạo phản. Hừ, xem ra là tao đã đối với bọn họ quá nới lỏng rồi, nên cho bọn họ một chút cảnh cáo a.” Tuy Diệp Khiêm luôn áp dụng hình thức quản lý chăn dê, thế nhưng mà cũng không có nghĩa là hắn sẽ cho phép thủ hạ làm xằng làm bậy, liền lời của hắn cũng không nghe theo. Đều nói tranh đấu giành thiên hạ dễ, thủ giang sơn khó, chuyện này không phải là không có đạo lý a. Trước kia còn có Lý Vĩ xử lý chuyện ở thành phố Nam Kinh, cho nên Diệp Khiêm đại khái có thể yên tâm, thế nhưng mà từ khi Lý Vĩ đi thành lập đoàn hải tặc Thiết Huyết, thì những người này không có ai quản lý, cho nên bọn họ có ý nghĩ như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Ai, nhân tâm quá không dễ dàng thỏa mãn a.” Diệp Khiêm có chút lắc đầu, thở dài, nói.

Diệp Hàn Lẫm không nói thêm gì nữa, nhìn thấy sắc mặt tự tin của Diệp Khiêm, khiến cho hắn tín tâm mười phần, hắn tin tưởng, mặc kệ gặp phải dạng phiền toái gì, thì đối với Diệp Khiêm cũng đều không là vấn đề gì hết, sẽ có thể đơn giản giải quyết.

Ước chừng một giờ sau, xe dừng lại trước cửa ra vào của hội sở Đông Phương Mị Lực. Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn một chút, hội không cũng không buôn bán, treo lên bảng nghỉ bán, cửa ra vào đậu đầy xe, xem ra là những người phụ trách kia đã tới. Trong nội tâm của Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm giác được có chút bất an, hào khí này tựa hồ lộ ra có chút áp lực giống như là tham dự Hồng Môn Yến. Biết rõ Diệp Khiêm muốn tới, thế nhưng mà bọn họ lại không ở bên ngoài chờ hắn, hiển nhiên là muốn cho hắn một hạ mã uy ah.

Lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, Diệp Khiêm sau khi trả tiền xe, liền từ trên xe đi xuống, hành lý tự nhiên là giao cho Diệp Hàn Lẫm cầm lấy. Quay đầu nhìn Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm nói: “Phía trước có thể sẽ gặp nguy hiểm, mày có sợ không?”

“Có em ở đây, ai cũng không thể tổn thương lão đại dù chỉ là một sợi tóc, trừ phi là đạp trên thi thể của em.” Diệp Hàn Lẫm kiên định nói.

“Người nơi này, vốn cũng gọi tao là lão Đại, bọn họ cũng từng nói qua lời nói giống như mày vừa nói.” Diệp Khiêm nói, “Máy nói, có phải là tao đã quá nhân từ hay không?”

Diệp Hàn Lẫm tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, đó là ám chỉ hắn về sau có phải cũng sẽ phản bội hay không. Bất quá, Diệp Hàn Lẫm cũng không trả lời thẳng, mà là uyển chuyển nói: “Đó là do ánh mắt của bọn họ quá hạn hẹp, em tin tưởng chỉ cần đi theo bên cạnh lão đại thì sẽ lấy được thêm nhiều hơn nữa.”

Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn Lẫm, nói: “Tao làm người rất công bình, chưa bao giờ yêu cầu bất luận kẻ nào nhất định phải nghe lệnh của tao, nếu có một ngày mày đối với tao bất mãn, thì hi vọng mày có thể nói thẳng, tao sẽ để cho mày ra đi. Như vậy, sẽ không phá hư tình huynh đệ của chúng ta.”

“Chúng ta khác họ, chúng ta coi nhau như là huynh đệ, không phải sao?” Diệp Hàn Lẫm nói, “Tuy anh có khả năng đã quên, nhưng em lại nhớ rõ rất rõ ràng, lúc còn nhỏ anh cũng đã chiếu cố em rất nhiều, nếu như không có lời nói của anh, thì đoán chừng em không có dũng khí sống cho tới ngày hôm nay. Cho nên, mặc kệ là lúc nào, em cũng sẽ không cải biến ý nghĩ của mình.”

Diệp Khiêm quả thật là không nhớ rõ chuyện khi còn bé, bất quá nhìn biểu lộ của Diệp Hàn Lẫm thì không hề giống là đang nói dối. Diệp Khiêm thật sự không quan tâm thủ hạ có đi theo hắn hay không, hắn quan tâm chính là vấn đề phản bội. Giống như lời hắn đã nói, nếu có một ngày ngươi cảm thấy hắn có vấn đề, không muốn đi theo hắn thì Diệp Khiêm sẽ để cho ngươi đi, sẽ không gây khó dễ, nhưng lại sẽ cho ngươi một ít gì đó, như vậy tối thiểu còn có thể giữ lại phần tình cảm huynh đệ. Thế nhưng mà, nếu như ngươi giữ im lặng và lựa chọn phản bội, thì đó là chuyện mà Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không thể cho phép. Dù sao, thủ hạ của Diệp Khiêm có rất nhiều, Diệp Khiêm nhất định phải làm được công bình công chính, người đáng bị trừng phạt thì sẽ bị phạt, nếu không thì như thế nào phục chúng?

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm không nói thêm gì nữa. Lúc đi đến cửa ra vào, thì có hai gã tiểu tử thủ vệ ngăn cản bọn họ lại. Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, nói: “Tôi là Diệp Khiêm. Bọn người Trình Văn đã tới chưa? Dẫn tôi đi gặp bọn họ.”

“Tên Trình tổng loại người như mày có thể gọi sao?” Một gã tiểu tử thủ vệ nói.

Lông mày của Diệp Khiêm có chút cau lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, nếu như không có người ra mặt an bài, thì đoán chừng tên tiểu tử này cũng không dám nói như vậy? Xem ra là muốn cho hắn một hạ mã uy ah. “BA~!” Diệp Khiêm hung hăng một bạt tai đánh tới, không có bất kỳ lưu tình, một cái tát đem tiểu tử kia đánh xoay tại chỗ một vòng, phù phù một chút ngồi trên mặt đất, hàm răng đều rớt ra mấy cái, miệng đầy máu tươi. Đã người ta đều ra chiêu rồi, nếu như hắn còn không tiếp lấy, thì chẳng phải là nói hắn sợ bọn họ sao.

“Mày không biết tao, tao có thể không trách mày. Nếu như là đổi lại trước kia, thì bây giờ mày đã là người chết.” Diệp Khiêm nói, “Đừng nói là gọi tên Trình Văn, cho dù tao tát tai nó thì nó cũng không dám cãi lại.” Sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng sang một tên tiểu tử khác, nói: “Bây giờ có thể dẫn tao lên rồi chứ?”

Tiểu tử kia do dự một chút, có chút không biết làm sao. Lúc này, chỉ thấy Ngu Hưng từ trong hội sở đi ra, sau khi nhìn thấy tên tiểu tử té trên mặt đất, có chút ngẩn người. Sau đó sắc mặt lập tức hiện lên bộ dáng tươi cười, chạy ra đón chào, nói: “Diệp tiên sinh, tiểu hài tử không hiểu chuyện, có chỗ nào đắc tội xin ngài đừng nên chấp nhất a.”

“Diệp tiên sinh?” Lông mày của Diệp Khiêm có chút cau lại, không khỏi lạnh lùng nở nụ cười một tiếng. Xưng hô thế này rõ ràng chính là tỏ vẻ đang cùng hắn phân rõ giới hạn, ý đồ tạo phản đã rõ rành rành. “Làm chó quan trọng nhất là phải có nhãn lực kính, phải biết ai là người cho bọn chúng ăn, phải biết hết thảy của bọn chúng đều là ai cho. Nếu như ngay cả điểm này cũng không làm rõ được, thì có một ngày chết như thế nào cũng không biết a.” Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Lời nói mang hai ý nghĩa, ngụ ý rất rõ ràng, Ngu Hưng tự nhiên là nghe minh bạch. “Nếu như chủ nhân kia chẳng những không cho chúng nó đồ ăn, hơn nữa còn muốn định kỳ lấy thịt từ trên người bọn chúng, thì chủ nhân như vậy, không có cũng được.” Ngu Hưng nói.

“Xem ra súc sinh thủy chung là súc sinh, thậm chí ngay cả ai đối với nó tốt cũng không biết.” Diệp Khiêm nói, “Ngu Hưng, trước kia tao đã biết mày là ngươi rất có dã tâm, cho nên tao mới tài bồi mày làm người quản lý hội sở, xem ra ánh mắt của tao rất chính xác a.”

“Người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi.” Ngu Hưng nói.

“Trèo càng cao, ngã càng đau.” Diệp Khiêm nói, “Người trên thế gian, phải chú ý một cái cân đối, nếu như phá vỡ cái cân đối này thì nhân sinh của mình sẽ xuất hiện độ lệch, kết cục chỉ có bi thảm.”

“Tôi vẫn còn nhớ Diệp tiên sinh đã từng đã nói với tôi, nhân sinh con người chỉ có ngắn ngủn hơn mười năm, chỉ cần không phụ lòng mình thì đã đủ rồi, ngàn vạn không thể để cho cuộc đời của mình lưu lại tiếc nuối. Tôi nghĩ, cho dù tương lai thật sự ngã xuống, thì ít ra tôi cũng đã từng huy hoàng, không phải sao?” Ngu Hưng nói.

“Xem ra mày còn không có chính thức biết rõ hàm nghĩa của những lời này.” Diệp Khiêm thản nhiên nói. Bất quá, cũng không có nói tỉ mỉ, cũng không có đem hàm nghĩa những lời này nói ra, nếu như Ngu Hưng liền điểm ấy cũng đều không hiểu thì cho dù Diệp Khiêm có nói thêm cái gì cũng vô dụng. “Như thế nào? Hiện tại không phải là ngay cả tao cũng không vào được hội sở đi a?” Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp.

“Đương nhiên không phải.” Ngu Hưng sửng sốt một chút, cuống quít nói, “Có một số việc vẫn cần phải nói rõ ràng. Diệp tiên sinh, xin mời vào bên trong!”

Diệp Khiêm cũng không có khiêm tốn, cất bước hướng phía trong đi tới. Trên đường đi tới phòng họp , ai cũng không nói thêm gì, Lông mày của Diệp Khiêm một mực chăm chú nhíu lại, vừa rồi cùng đối thoại Ngu Hưng một phen, đã xác định Ngu Hưng là quyết tâm muốn tạo phản. Kỳ thật không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Khiêm thật sự không muốn động thủ với hắn, dù sao, Ngu Hưng là do một tay Diệp Khiêm bồi dưỡng nâng lên. Bất quá, bây giờ còn phải xem cách nghĩ của những người khác như thế nào, xem bọn họ là muốn tạo phản tập thể, hay chỉ là ý tứ của một mình Ngu Hưng.

Lúc đến cửa ra vào phòng họp, Diệp Khiêm dừng bước, có chút không biết nên đi vào hay là không nên đi vào. Chỉ cần hắn bước ra một bước này, rất có thể sẽ khiến cho tình cảm huynh đệ tan vỡ, đao thương tương kiến, không còn biện pháp hàn gắn. Diệp Khiêm không phải người ngu, hắn nếu như ngay cả chuyện xung quanh phòng họp đã bố trí rất nhiều người cũng không biết, vậy thì hắn đã uống phí học võ công nhiều năm rồi. Tuy những người kia tận lực áp chế hô hấp của mình, thế nhưng mà Diệp Khiêm vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Diệp Hàn Lẫm hiển nhiên cũng cảm thấy, lông mày chăm chú nhíu lại, tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, nhìn hắn một cái, hiển nhiên là đang hỏi thăm ý tứ của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm có chút lắc đầu, ám chỉ hắn không nên động thủ. Bất kể như thế nào, những người này đều từng là huynh đệ cùng hắn chiến đấu, không phải bất đắc dĩ, thì Diệp Khiêm không muốn ra tay với bọn họ.

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã từng nói rất nhiều lần, Diệp Khiêm làm việc quá xử trí theo cảm tính. Nếu như chuyện lần này đổi lại Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thì chỉ sợ hắn sẽ không chút do dự đại khai sát giới.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Trình Văn cùng Mã Sơn Hà đều ngồi ở trong phòng họp, còn có một vài người mà Diệp Khiêm cũng không quen biết, tin tưởng đều là về sau bồi dưỡng lên nòng cốt a. Bất quá, Diệp Khiêm cũng từ chỗ Jack xem qua tư liệu của bọn họ. Mặc dù nói Diệp Khiêm áp dụng chính là hình thức quản lý chăn dê, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đối với tình huống của thành phố Nam Kinh không hiểu rõ. Jack là người phụ trách quy hoạch toàn bộ Nanh Sói, động tĩnh của thành phố Nam Kinh tự nhiên là không thể gạt được ánh mắt của hắn.

Nhìn thấy Diệp Khiêm đi vào, Trình Văn vốn muốn đứng lên, thế nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt của Ngu Hưng, thì lại cuống quít ngồi xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.