Chương trước
Chương sau
Cho tới nay, tuy Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiểu Kiệt có quan hệ thầy trò, thế nhưng mà chỉ là treo danh nghĩa thầy trò mà thôi, điểm này Hoàng Phủ Thiếu Kiệt phi thường tinh tường. Hắn biết rõ Diệp Khiêm chưa từng có coi hắn là đồ đệ, mà cho rằng hắn là huynh đệ của mình, rất chân thành cùng hắn trao đổi, chỉ cần là thứ hắn chịu học, Diệp Khiêm cho tới bây giờ đều không có tàng tư.

Những ngày này, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng cẩn thận suy tư một chút, sở dĩ mối quan hệ giữa hắn cùng Diệp Khiêm biến thành như vậy hoàn toàn là do hắn. Diệp Khiêm không có thay đổi, Diệp Khiêm vẫn là Diệp Khiêm lúc trước, còn hắn thì đã thay đổi, hắn đã không còn là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trước kia nữa rồi. Lần trước hắn nói với Diệp Khiêm những lời kia, thật có chút tổn thương Diệp Khiêm rồi, đừng nói còn chưa tới một bước kia, thật sự đến một bước kia, thì hắn cũng không cho rằng bản hắn có thể phát ra công dụng gì. Quan viên chính phủ Hoa Hạ nhiều như vậy, cũng có nhiều cao thủ như vậy, nếu như ngay cả bọn họ cũng đều không thể xử lý tốt mối quan hệ với Diệp Khiêm, thì hắn có thể làm được gì đây?

Sau khi biết được Diệp Khiêm phải rời khỏi quân đội Nam Kinh, trong nội tâm Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút tư vị không phải, tuy hắn biết rõ chuyện Diệp Khiêm rời khỏi nơi đây cùng hắn không có quan hệ, thế nhưng mà hắn vẫn có một chút khó chịu trong lòng. Dù sao, thời gian dài không gặp nhau, lúc gặp Diệp Khiêm có lẽ phải rất thân thiết cùng nhiệt tình mới đúng, thế nhưng hắn lại nói ra những lời như vậy, thật có chút khiến cho Diệp Khiêm thương tâm.

Đối với sự nhiệt tình của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Diệp Khiêm cũng không có cự tuyệt, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đoạt lấy hành lý của hắn mang lên trên xe, hắn cũng không nói thêm gì, đi theo lên xe. Nổ máy xe, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lái xe ra khỏi nơi đóng quân của quân đội Nam Kinh. Trầm mặc một lát, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: “Sư phụ, có phải là anh đang trách em hay không?”

Có chút lắc đầu, Diệp Khiêm nói: “Không có. Nhìn thấy mày có được như ngày hôm nay, tao thật sự rất vui vẻ, huống hồ, lựa chọn của mày cũng không có sai. Cho dù thật sự có ngày đó, thì tao cũng sẽ không trách mày.”

“Sư phụ, anh càng nói như vậy, em lại càng cảm giác mình không phải là thứ gì tốt, càng cảm thấy áy náy. Em tình nguyện bị anh trách em, dù là mắng em cũng được.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

“Lời tao nói đều là lời nói thật. Mày cũng biết, tao chưa từng có xem mày là đồ đệ của tao, mà tao xem mày là huynh đệ của tao, đối với mày, tao không cần tận lực ngụy trang làm gì.” Diệp Khiêm nói, “Lần này tao rời khỏi đây là vì việc tư, không có phải vì mày, cho nên mày cũng không cần phải áy náy làm gì, hảo hảo làm tốt bổn phận của mày là được. Nếu như tương lai thật sự có ngày đó, thì tao hi vọng mày có thể có tư cách cùng tao chiến một trận.”

Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: “Tin tưởng mày cũng biết mối quan hệ giữa tao cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe a? Tao với nó đã từng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, sinh tử không rời bỏ nhau, thế nhưng mà về sau chúng tao lại trở thành địch nhân, thậm chí là không chết không ngớt, thế nhưng mà, tại trong nội tâm chúng tao đều hết sức rõ ràng, chúng tao vẫn là huynh đệ tốt nhất của nhau, điểm ấy sẽ không bởi vì chúng tao có quan hệ đối địch mà phát sinh biến hóa. Hi vọng chúng ta tương lai cũng có thể như vậy, dù cho tương lai chúng ta muốn gạch ngói cùng tan, thì tao hi vọng mối quan hệ của chúng ta vẫn không vì vậy mà thay đổi.”

Trầm mặc hồi lâu, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, nói: “Sư phụ, em rốt cuộc biết đã biết đại bá của em vì cái gì lại khen anh như vậy. Bởi vì, anh quả thật có mị lực cá nhân rất đặc biệt, bất luận người nào chung với anh, đều có thể sẽ bị mị lực cá nhân của anh thuyết phục.”

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Có lẽ vậy, bất quá tao cũng không biết mình có mị lực như vậy a. Tao chỉ làm việc của mình mà thôi, cách nhình của những người khác đối với tao mà nói cũng không trọng yếu. Làm người, chỉ cần không phụ lòng mình là được.”

“Đại bá đã biết chuyện anh muốn tới kinh đô, ông ấy nói khi anh tới đó thì gọi điện thoại cho ông ấy.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

“Ừ, tao cũng có thời gian rất dài không gặp ông ấy rồi, quả thật có một số việc muốn nói với ông ấy.” Nhớ tới chuyện của Nhan Tư Thủy, Diệp Khiêm có chút dừng một chút, nói. Nhan Tư Thủy là đại đệ tử của Đỗ Phục Uy, mà Hoàng Phủ Kình Thiên là đệ tử Minh Mặc, chắc hẳn ông ấy cũng nhận thức cô ấy a? Hiện tại mâu thuẫn cùng Mặc Giả Hành Hội tựa hồ theo thời gian dần trôi từ từ nổi lên mặt nước rồi, Diệp Khiêm cảm thấy cần phải thông qua Hoàng Phủ Kình Thiên nghe ngóng một chút tình huống của Mặc Giả Hành Hội rồi, dù sao, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu không đợi đến lúc chiến đấu mới đi tìm hiểu thì đã quá muộn màng rồi.

“Sư phụ, đến lúc nào thì chúng ta mới có thể gặp lại?” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hỏi.

“Để xem đi, nếu hữu duyên thì tự nhiên sẽ gặp.” Diệp Khiêm nói, “Kỳ thật hiện tại tao cũng rất mờ mịt, đối với tiền đồ của mình một mảnh mờ mịt, có lúc tao thậm chí cũng không biết con đường của tao nằm ở nơi nào, và phải đi như thế nào? Lần này ly khai, thật đúng là không biết đến lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại. Bất quá, hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt thì tình thầy trò vẫn còn đó, bất kể là lúc ấy sẽ như thế nào, đều hi vọng chúng ta có thể nhớ kỹ phần tình cảm này.”

“Sư phụ, anh vĩnh viễn đều là sư phụ của em, ai cũng không có cách nào cải biến, bất cứ chuyện gì cũng không cách nào cải biến sự thật này.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, nói, “Là anh đã dạy em cách xử sự làm người, là anh đã cải biến nhân sinh của em, mặc kệ tương lai như thế nào, anh đều là người mà em tôn kính nhất.”

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, không nói thêm gì nữa.

Sau khi rời khỏi nơi đóng quân của quân đội Nam Kinh, xe lại chạy một đoạn đường dài, sau đó mới ngừng lại tại một khách sạn. Diệp Khiêm sau khi xuống xe, nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: “Cám ơn, mày hãy về đi.”

“Sư phụ, nếu không thì em ở lại cùng anh a, dù sao em cũng không có việc gì làm.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

“Mày hãy trở về đi, tao ở một mình là được rồi, chẳng lẽ mày còn sợ tao bị người khác ăn hay sao?” Diệp Khiêm nói.

Trầm mặc một lát, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: “Vậy... Sư phụ, em đi về trước, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em, em sẽ lập tức tới liền.”

Có chút nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm lên tiếng.

Sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rời khỏi, Diệp Khiêm liền gọi cho số điện thoại mà lão gia tử đã đưa cho hắn, phía đối diện truyền đến một âm thanh lạ lẫm. Sau khi nghe Diệp Khiêm giới thiệu, liền bảo Diệp Khiêm chờ một chút, sau đó liền cúp điện thoại. Cũng không lâu lắm, liền trông thấy một người trẻ tuổi từ trong khách sạn đi ra.

Lúc nhìn thấy hắn, Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại là mày?”

“Lão gia tử cố ý phái em tới, nói là cùng anh đi Vân Yên Môn, có chuyện gì cũng có thể chiếu cố một chút.” Người tới không phải ai khác, chính là Diệp Hàn Lẫm. Xem ra lão gia tử đã biết rõ mối quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng hắn, cho nên mới cố ý phái hắn tới đây. “Lão gia tử nói, để cho em đi theo anh nhìn xem các mặt của xã hội, đối với em như vậy mới có lợi.” Diệp Hàn Lẫm nói tiếp.

Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức có chút nở nụ cười, xem ra tư tưởng của lão gia tử đã có chút cải biến. Chỉ cần thời gian lại lâu một chút, tin tưởng có thể thay đổi cách nghĩ của lão gia tử, triệt để cải biến tình huống hiện tại của Diệp gia, lại để cho đệ tử chi thứ có thể hưởng đãi ngộ giống như đệ tử dòng chính, chỉ có như vậy, mới có thể để cho Diệp gia đi xa hơn, phát triển mạnh hơn nữa.

“Cũng tốt. Vậy mày hãy theo tao a, để mày một mình ở Diệp gia, tao quả thật có chút lo lắng. Diệp Chính Hùng có thể sẽ bởi vì mày có quan hệ với tao, ông ấy có khả năng sẽ gây bất lợi cho mày.” Diệp Khiêm nói, “Đúng rồi, mẹ con An Tư sao rồi?”

“An phu nhân sau khi khỏi bệnh đã rời đi rồi, lão gia tử vốn muốn giữ bà ấy lại, thế nhưng mà bà ấy lại không nói với bất luận kẻ nào, vụng trộm rời đi, liền một câu đều không có để lại.” Diệp Hàn Lẫm nói, “Vốn em muốn gọi điện thoại nói cho anh, thế nhưng mà lại sợ ảnh hưởng tới anh, cho nên không có...” Diệp Hàn Lẫm biểu lộ lộ ra có chút áy náy.

Vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Chuyện này không phải chuyện của mày, mày cũng không cần phải quan tâm làm gì.” Kỳ thật trong nội tâm Diệp Khiêm rất rõ ràng, với tính tình của An Tư, để cho bà ấy ở lại Diệp gia căn bản là chuyện không thể nào, cừu hận của bà ấy đối với Diệp gia sẽ không biến mất đơn giản như vậy, để cho ấy cùng kẻ thù của bà ấy ở chung, là một chuyện rất khó khăn. Huống hồ, Diệp Chính Hùng đối với An Tư vẫn có ý đồ rất sâu, bà ấy lưu lại cũng không nhất định là chuyện tốt.

“Đúng rồi, thư đâu?” Diệp Khiêm hỏi.

“Ở đây.” Diệp Hàn Lẫm từ trong lòng ngực móc ra một phong thư đưa lên, nói, “Vé máy bay em đã đặt rồi, sáng sớm ngày mai sẽ bay tới kinh đô, khoang hạng nhất, cũng không biết anh có thích hay không.”

Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, xem ra Diệp Hàn Lẫm cùng hắn thời gian ở chung còn ít, cho nên trong lòng vẫn là có một tia khẩn trương, không thể hoàn toàn buông lỏng ra a. Bất quá, loại chuyện này cũng không phải là chuyện sớm chiều có thể giải quyết. Có một số người lần đầu gặp nhau thì đã giống như là bằng hữu nhiều năm không gặp, còn có một số người thì lại cần một đoạn thời gian ngắn để đi thích ứng. Diệp Hàn Lẫm hiển nhiên là thuộc về thứ hai, muốn hắn triệt để buông lỏng ra thì còn phải cần một khoảng thời gian đi thích ứng cùng điều tiết.

“Không có việc gì, tao đối với mấy chuyện này cũng không có chú ý, đã từng có người nói tao là người không hiểu được hưởng thụ nhân sinh. Có lẽ, tao chính là loại người này? Luôn có phúc mà không biết hưởng.” Diệp Khiêm nói, “Dù sao bây giờ còn có chút ít chuyện cần xử lý, mày hãy cùng tao đi gặp vài người, xử lý chút chuyện thuận tiện ăn một bữa cơm.”

Diệp Hàn Lẫm có chút nhẹ gật đầu, không nói gì. Hắn đã nhận Diệp Khiêm làm lão đại rồi, tự nhiên hết thảy đều phải nghe theo Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm cũng không có nói gì, sau khi giơ tay bắt một chiếc taxi, chạy tới hội sở Đông Phương Mị Lực. Thật vất vả mới đến thành phố Nam Kinh một lần, những người phụ trách này, Diệp Khiêm đương nhiên là muốn gặp một chút. Mặc dù Diệp Khiêm cũng không nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ, thế nhưng mà Diệp Khiêm cũng thường nói, trên thế giới này không có cái gọi là trung thành cùng không trung thành, sở dĩ trung thành chỉ là bởi vì thẻ đánh bạc để phản bội không đủ mà thôi. Làm một người lãnh đạo, nếu như quan hệ cùng cấp dưới không làm tốt, thì sớm muộn sẽ có một ngày bị cấp dưới vứt bỏ. Thành phố Nam Kinh, mảnh đất này, Diệp Khiêm không muốn buông bỏ, huống hồ, nơi đây còn có sản nghiệp của Trần Phù Sinh. Hắn đã nhận ủy thác của ông ấy, thì phải có trách nhiệm bảo hộ nó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.