Ánh mắt của Diệp Khiêm đảo qua trên người những thành viên công ty đang ngồi ở đây, khiến cho bọn họ cảm thấy lạnh cả người, giống như là đưa thân vào trong hầm băng, có chút hổ thẹn xấu hổ vô cùng. Bọn họ đều là người sau này mới gia nhập công ty, rất nhiều người đều chưa từng gặp qua Diệp Khiêm, đối với vị lão bản này căn bản là không biết. Theo bọn họ, Diệp Khiêm chỉ giống như là một cái khôi lỗi hoàng đế mà thôi, căn bản không có bao nhiêu thực quyền, muốn hạ bệ Diệp Khiêm, đó là chuyện dễ dàng. Nói cho cùng, bọn họ cũng là vì tiền đồ của mình mà suy nghĩ, nếu như bọn họ có thể thành công hiệp trợ Ngu Hưng đoạt quyền, như vậy bọn họ đều là khai quốc công thần rồi, đãi ngộ tự nhiên sẽ không giống với hiện tại, bí quá hoá liều cũng là chuyện đương nhiên a.
Thế nhưng mà, từ khi Diệp Khiêm tiến vào phòng hội nghị này, tất cả biểu hiện của hắn lại khiến cho bọn họ giật mình không thôi, có thể dưới tình huống hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế gì chấn nhiếp ở hết thảy mọi người, có thể đem bút bi sử dụng giống như phi đao, cắm vào thân thể con người, biểu hiện mạnh mẻ như vậy khiến cho bọn họ càng thêm hoảng sợ. Đối mặt cao thủ như vậy, bọn họ làm sao có năng lực phản kháng? Bọn họ cũng tự hỏi lòng mình vô số lần, đáp án dĩ nhiên là không, bọn họ căn bản không có tư cách cũng không có đảm lượng cùng Diệp Khiêm đối nghịch.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: “Nói trở lại, các anh làm như vậy cũng là nhân chi thường tình mà thôi, bất quá người quý ở chỗ tự biết mình, chính các anh có bao nhiêu cân lượng tin tưởng các anh so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, đừng tưởng rằng các anh có chút năng lực, thì liền thật sự cho rằng ‘Lão tử là Đệ Nhất Thiên Hạ’ rồi, trong mắt của tôi, các anh ngay cả tư cách làm địch nhân của tôi cũng không có. Chuyện hôm nay tôi cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm của các anh, bất quá tôi hi vọng các anh nhớ kỹ một điểm, chuyện lần này chỉ có một mà không có hai. Nếu như lại tái diễn chuyện như vậy, thì đừng trách Diệp Khiêm tôi không khách khí. Các anh cũng đừng nghĩ cùng tôi đùa nghịch thủ đoạn gì, rất nhiều chuyện trong nội tâm tôi đều rất rõ ràng, chỉ là không muốn nói mà thôi. Ý của tôi là gì, tin tưởng mọi người đều rõ ràng a?”
Ánh mắt đảo qua trên người bọn họ, sắc mặt của Diệp Khiêm bỗng nhiên ngưng tụ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Như có tái phạm, giống như cái bàn này.” Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm giơ tay đập vào cái bàn một cái, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, nguyên cái bàn công tác phá tan thành mảnh nhỏ. Bàn này là dùng gỗ thật, chất liệu thượng đẳng để làm, có thể một chưởng đem nó đập nát, thì cần công lực cao như thế nào a.
Những người kia đâu còn dám nhiều lời, nguyên một đám câm như hến, “Phù phù phù phù” toàn bộ quỳ xuống, cùng kêu lên: “Thề sống chết thuần phục lão đại!”
Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, trong lòng những người này cũng không phải đều thật tâm thành ý, bất quá Diệp Khiêm cũng không cần quan tâm nhiều như vậy. Đối phó mấy người này, nhân nghĩa có đôi khi là không thể thực hiện được, mà cần dùng đến vũ lực, khiến cho bọn họ kính sợ mình, mới có thể trói buộc bọn họ lại, đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất.
Diệp Khiêm không để ý đến bọn họ, cất bước đi tới trước mặt La Chiến, cầm chặt tay của ông ấy, tự đáy lòng nói: “La Chiến, cám ơn ông rất nhiều.”
“Lão đại nói quá lời, đây đều là việc tôi nên làm.” La Chiến nói, “Năm đó tôi đi theo lão bản xuất sinh nhập tử, đánh rớt xuống phần sản nghiệp này rất không dễ dàng, nếu như ai muốn mưu đồ làm loạn, thì La Chiến tôi là người thứ nhất không tha cho kẻ đó.”
Vỗ vỗ bả vai La Chiến, Diệp Khiêm nói: “La Chiến, ông cũng thấy đấy, không có ông, thật sự không được a, lần trước nếu như không có ông, thì sản nghiệp của lão bản có lẽ đã bị phá hủy, hôm nay vẫn là ông, nếu như không có ông, thì tôi thật sự không biết nên ứng phó như thế nào rồi. Tôi lại bị rất nhiều việc vặt quấn thân, rất nhiều chuyện không có cách nào tự thân quản lý, hay là ông trở lại giúp tôi a.”
Diệp Khiêm dùng ngữ điệu khiêm tốn để nói chuyện với La Chiến, đây là chiêu bài tình cảm của Diệp Khiêm, mục đích là muốn lưu La Chiến lại, để cho ông ấy quản lý thành phố Nam Kinh. La Chiến hít thật sâu một hơi, nói: “Lão đại nói quá lời, nhưng thật ra là La Chiến tôi không biết tự lượng sức mình. Cho dù không có tôi, thì tin tưởng lão đại hôm nay cũng có thể xử lý chuyện này, ánh mắt lão bản chưa từng sai bao giờ, ông ấy tin tưởng lão đại, La Chiến tôi tự nhiên cũng tin tưởng. Những người này, như thế nào là đối thủ của lão đại a? Là do bọn họ quá đề cao chính mình rồi.”
Trong lời nói của La Chiến, thủy chung đều là treo tên Trần Phù Sinh, Diệp Khiêm rất rõ ràng, La Chiến sở dĩ làm như vậy, cũng không phải là bởi vì hắn, mà là vì Trần Phù Sinh. La Chiến làm hết thảy, đều là muốn hoàn thành nguyện vọng lúc còn sống của Trần Phù Sinh mà thôi, đối với Diệp Khiêm, ông ấy cũng không có đối đãi chân thành giống như đối với Trần Phù Sinh. Bất quá, đối với Diệp Khiêm mà nói, chuyện này cũng không trọng yếu. Quan trọng là La Chiến là người có năng lực như thế, cũng là người có phách lực, chỉ cần ông ấy vẫn chân thành đối với Trần Phù Sinh, như vậy thành phố Nam Kinh sẽ không xuất hiện bất cứ biến hóa gì.
“Năm đó ông đã kiên trì phải rời khỏi công ty, sống cuộc sống ẩn cư, Diệp Khiêm tôi cũng không có ngăn cản ông, bởi vì tôi rất rõ ràng, trong lòng của ông thì tôi chỉ là người thừa kế do lão bản chỉ định mà thôi, cũng không có đạt được sự khẳng định của ông, cho nên lựa chọn ly khai, đó cũng là nhân chi thường tình. Bất quá hiện tại ông cũng thấy đấy, không có ông, tôi thật sự không quản lý được a, coi như là vì nguyện vọng của lão bản khi còn sống, ông có thể trở lại trợ giúp tôi hay không? Giúp tôi đem sản nghiệp của lão bản phát dương quang đại?” Diệp Khiêm rất khiêm tốn nói. Chiêu hiền đãi sĩ, điểm ấy Diệp Khiêm vẫn hiểu.
“Lão đại ngàn vạn đừng hiểu lầm. Tôi quả thật là bởi vì chán ghét chuyện phân tranh trên giang hồ, cho nên mới lựa chọn thoái ẩn, chuyện này cùng lão đại không có bất kỳ quan hệ gì. Kỳ thật, mấy năm nay, tôi cũng một mực chú ý đến động tĩnh bên này, công ty có thể có quy mô như ngày hôm nay, không thể thiếu đi công lao của lão đại a. Công ty giao lại trong tay lão đại, thì lão bản cũng có thể ngậm cười nơi chín suối.” La Chiến nói.
“Tình huống hiện tại ông cũng thấy đấy, Ngu Hưng đã ra đi, Mã Sơn Hà thì phản bội, Trình Văn lại bởi vì chuyện nhà mà không còn tâm trí làm việc, tôi đã không còn có người có thể dùng. Hiện tại thế cục lại vừa vặn có chút đổi mới, nói không chừng sẽ xảy ra nhiễu loạn gì đó, mà tôi thì lại không thể cả ngày tọa trấn ở nơi đây, tôi rất cần ông qua đây giúp tôi. Có ông ở đây, thì tôi hoàn toàn có thể yên tâm.” Diệp Khiêm nói, “La Chiến, tin tưởng ông cũng không muốn nhìn thấy sản nghiệp lão bản lưu lại bị hủy hoại chỉ trong phút chốc a? Vì vậy, xin ông hãy trở lại giúp tôi, có được không?”.
La Chiến lâm vào một hồi trầm mặc, lông mày chăm chú nhíu lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ sâu xa. “Ông là muốn tôi quỳ xuống cầu xin ộng sao? Tốt, vì không cô phụ lão bản kỳ vọng, chỉ cần có thể lưu ông lại, ông muốn tôi làm cái gì đều được.” Diệp Khiêm nói. Tiếng nói rơi đi, hai chân Diệp Khiêm khẽ cong, muốn quỳ xuống.
Nói Diệp Khiêm làm ra vẻ cũng tốt, hay là giỏi về công tâm cũng tốt, tóm lại hắn biết rõ, La Chiến là một hán tử rất nặng tình nghĩa, chiêu này nhất định có thể lưu ông ấy lại. Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Khiêm sắp quỳ xuống, La Chiến cuống quít giơ tay đỡ Diệp Khiêm dậy, nói: “Lão đại, không được, không được a, lão đại đây không phải muốn để cho người ta mắng chết tôi sao.” Tranh thủ thời gian, đem Diệp Khiêm đỡ dậy. La Chiến nói tiếp: “Tốt, tôi đáp ứng lão đại. Bất quá, chỉ cần ổn định lại tình thế bên này, đợi Trình Văn khôi phục lại, thì tôi sẽ rời đi.”
Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nói: “Được rồi, chỉ cần ông chịu lưu lại, thì bất cứ yêu cầu gì tôi đều đáp ứng ông.” Hiện tại quan trọng nhất là giữ La Chiến lại, chờ ông ấy cùng những huynh đệ này một lần nữa bồi dưỡng tình cảm, dùng cách làm người của La Chiến, ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ bọn họ không để ý, mà tự mình rời đi. Đến lúc đó, cũng thuận lý thành chương lưu ông ấy ở lại.
Quay đầu nhìn thoáng qua những thành viên công ty còn đang quỳ trên mặt đất, Diệp Khiêm nói: “Các anh đều rõ ràng? Về sau công chuyện của công ty toàn bộ giao cho La Chiến quản lý, lời ông ấy nói chính là lời tôi nói, nếu như ai không nghe thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Những người này đâu còn dám lên tiếng, vừa rồi bọn họ đã được chứng kiến phách lực của La Chiến. Huống hồ, đều là người lăn lộn trên đường, bọn họ cũng đều hiểu rõ sự uy phong của La Chiến năm đó, đối với La Chiến, bọn họ cũng là thập phần kính sợ. “Đều là huynh đệ một nhà, mọi người cũng đừng khách khí nữa. Tôi còn có rất nhiều chỗ không hiểu, về sau còn cần các vị huynh đệ chiếu cố nhiều hơn, hi vọng mọi người có thể cùng tôi đồng tâm hiệp lực, cùng một chỗ đem công ty phát dương quang đại.” La Chiến nói.
Thoả mãn nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm đối với La Chiến càng thêm bội phục rồi, người ta đều nói ông ấy là một võ tướng, nhưng lại có ngự nhân chi thuật như vậy, Diệp Khiêm cảm thấy La Chiến là một người có tâm tư tinh tế tỉ mỉ, là một người đáng giá gánh vác nhiệm vụ trọng đại. Quay đầu nhìn thoáng qua Mã Sơn Hà, Diệp Khiêm nói với La Chiến: “Ông ấy giao cho ông xử lý, muốn xử trí như thế nào, thì tự ông quyết định là được rồi.”
“Lão đại, nói thế nào thì ông ấy cũng là người đi theo lão bản năm đó, là khai quốc công thần, coi như không có công lao,thì nhiều năm như vậy cũng có khổ lao. Hôm nay ông ấy phạm vào tội không thể tha thứ, tôi cũng không dám xin lão đại buông tha cho ông ấy, bất quá, tôi hi vọng lão đại có thể cho ông ấy một kiểu chết thống khoái.” La Chiến nói.
“Tôi đã nói rồi, ông ấy giao cho ông xử trí, ông muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó, không cần hỏi tôi làm gì.” Diệp Khiêm nói.
“Cảm ơn!” La Chiến có chút nhẹ gật đầu, nói.
Nhìn đám thành viên công ty, Diệp Khiêm nói: “Tốt rồi, không có chuyện gì rồi, tất cả mọi người trở về làm công việc của mình đi, hi vọng mọi người cùng nhau cố gắng, đem công ty phát dương quang đại. Tôi cũng hi vọng, phúc lợi của mọi người càng ngày càng tốt, tôi nghĩ ai cũng không muốn sống cuộc sống chỉ toàn chém giết a, không phải sao? Giúp tôi gọi điện thoại cho xe cứu thương, đưa Trình Văn đi bệnh viện.”
La Chiến nhìn những thủ hạ sau lưng Mã Sơn Hà, nói: “Đem ông ấy dẫn đi a, trông giữ cẩn thận, hết thảy chờ tôi trở lại rồi quyết định.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Nói thế nào thì ông ấy cũng là đại ca của các anh, tuy ông ấy hiện tại đã rớt đài, nhưng các anh cũng đừng ở sau lưng tôi chơi thủ đoạn gì tra tấn ông ấy, có biết không?”
Những tiểu đệ kia vốn đang thật sự có ý tứ này, bỏ đá xuống giếng, Mã Sơn Hà làm hại bọn họ thiếu chút nữa ném đi tánh mạng, hiện tại Mã Sơn Hà đã rớt đài, bọn họ tự nhiên cũng muốn hung hăng trả thù một chút, hi vọng có thể tìm về vài phần kính trọng. Bất quá, sau khi nghe La Chiến nói những lời này, bọn họ không thể không bỏ đi ý nghĩ này, bọn họ đâu dám làm trái ý nghĩ của La Chiến a, trừ phi là bọn họ chán sống.
Không có bao lâu, âm thanh xe cấp cứu vang lên, liền nhìn thấy xe cấp cứu dừng lại trước cửa ra vào hội sở. Sau khi đem Trình Văn đặt lên trên xe cứu thương, Diệp Khiêm cùng La Chiến theo xe đi tới bệnh viện. Diệp Hàn Lẫm tự nhiên cũng đi theo sát phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]