Thương thế của Trình Văn cũng không phải rất nghiêm trọng, ngoại trừ vết thương ngoài da do cùng Mã Sơn Hà đánh nhau tạo thành thì trên cơ bản không có gì trở ngại. Về phần ông ấy nhất thời tức giận, làm cho khí huyết của mình có chút bốc lên, có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần một chút thời gian nghỉ ngơi là được. Hơn nữa, đây chính là bị nội thương, nên cần thời gian để tiến hành điều dưỡng, Tây y cũng không thể trong lúc nhất thời hoàn toàn trị hết.
Lúc Trình Văn tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Khiêm cùng La Chiến đang ngồi ở bên cạnh giường của mình, Trình Văn giãy dụa muốn đứng dậy. Diệp Khiêm cuống quít đè ông ấy lại, nói: “Ông đang có thương tích trên người, cùng đừng làm như người xa lạ như vậy, mau nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi a.”
Trình Văn biểu lộ phi thường áy náy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Khiêm có chút rất mất tự nhiên. “Lão đại, thật xin lỗi.” Trình Văn áy náy nói.
Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: “Đều là huynh đệ một nhà, không cần phải khách khí như vậy. Huống hồ chuyện này cũng không thể toàn bộ trách ông, tôi cũng có một phần trách nhiệm nhất định, nếu như không phải tôi rất ít khi hỏi đến chuyện của công ty, thì đã không xuất hiện tình huống như vậy. Hơn nữa, cuối cùng ông vẫn gọi La Chiến tới, chuyện này đã nói lên ông cũng không muốn phát sinh ra chuyện như vậy.”
“Lão đại nói như vậy càng khiến cho tôi xấu hổ vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1963078/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.