Cho tới nay, Trình Văn đều là một người nhìn giống như thư sinh yếu đuối, ông ấy cũng rất ít khi tham dự vào chuyện chém giết. Thế nhưng mà, đối mặt người sát hại vợ con của mình, Trình Văn hoàn toàn phẫn nộ rồi, cũng hoàn toàn mất đi lý trí. Khóe miệng không ngừng co rúm vài cái, Trình Văn hung hăng nói: “Mã Sơn Hà, tôi muốn giết chết ông.”
Vừa mới nói xong, Trình Văn mãnh liệt hướng Mã Sơn Hà nhào tới. Trình Văn có thể chưa từng đánh qua một trận, cũng căn bản không biết công phu gì, tất cả động tác của ông ấy hoàn toàn là bản năng của con người. Phẫn nộ, thường thường có thể khiến cho lực lượng người ta tăng mạnh, có thể vô hạn đào móc tiềm lực con người. Dựa vào lực quán tính, Trình Văn thoáng cái đem Mã Sơn Hà ngã bổ nhào trên mặt đất.
Một tay tóm lấy tóc của Mã Sơn Hà, một tay nắm chặt thành quyền không ngừng vung đánh vào trên người Mã Sơn Hà. Ông ấy đã quên đau đớn, căn bản không để ý tới sự phản kích của Mã Sơn Hà đối với ông ấy, một quyền tiếp một quyền đánh tiếp. Một màn này, hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người, ai cũng không ngờ rằng người gần đây hào hoa phong nhã giống như Trình Văn vậy mà đột nhiên triệt để nổi điên.
Gặp phải tên điên như vậy, Mã Sơn Hà cũng căn bản ứng phó không được nữa. Tuy kinh nghiệm chiến trường của Mã Sơn Hà phong phú, đã bái kiến qua các mặt xã hội, thế nhưng mà dù sao tuổi cũng đã lớn rồi, sức lực tự nhiên không thể so sánh với lúc còn trẻ. Huống hồ, Trình Văn đã triệt để nổi điên rồi, căn bản cũng không có lý trí, hoàn toàn không để ý tới công kích của Mã Sơn Hà. Nắm đấm của Mã Sơn Hà đánh vào người Trình Văn, căn bản là không làm nên chuyện gì, Trình Văn phảng phất giống như một cỗ máy không biết đau đớn là gì, một quyền tiếp một quyền công kích hoàn toàn là một loại động tác vô ý thức.
“Mịa, bọn mày còn đứng ở đó xem cuộc vui hả? Còn không mau qua đây kéo thằng điên này ra.” Nhìn những thủ hạ đang đứng bên cạnh, Mã Sơn Hà tức giận nói.
Những thủ hạ vừa muốn tiến lên, La Chiến hừ lạnh một tiếng, nói: “Đều đừng nhúc nhích, muốn chết thì các anh cứ thử động một chút xem. Đây là chuyện riêng của bọn họ, các anh tốt nhất đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích.”
Nhìn số thuốc nổ buộc bên hông La Chiến, những thủ hạ này không khỏi có chút chột dạ, toàn bộ an phận xuống. Tình huống hiện tại có lẽ đã rất rõ ràng rồi, bọn họ cũng không muốn chết ah.
“La Chiến, con mịa mày, tranh thủ thời gian kích thuốc nổ, lão tử không sợ chết, lão tử muốn cùng với thằng già này đồng quy vu tận.” Trình Văn vừa vung vẩy nắm đấm của mình, vừa lớn tiếng kêu lên. Dùng tên điên để hình dung Trình Văn hiện tại tuyệt không quá đáng, hai mắt ông ấy xích hồng, thật sự như một người điên.
Diệp Khiêm cùng La Chiến đều không có tính toán muốn nhúng tay vào chuyện của Trình Văn, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, trong nội tâm của Trình Văn nhất định là bị đè nén rất nhiều thống khổ, đây là một cơ hội phát tiết rất tốt, nếu như không cho ông ấy phát tiết ra ngoài thì sớm muộn sẽ có một ngày ông ấy sẽ bị sụp đổ. Đây cũng là phương pháp duy nhất có thể giải cứu Trình Văn, chỉ cần lại để cho ông ấy đem toàn bộ thống khổ trong lòng mình phát tiết ra, mới có thể khiến cho ông ấy triệt để giải thoát, một lần nữa tìm về chính mình.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Mã Sơn Hà không khỏi tức giận hừ một tiếng, ông ấy biết rõ những thủ hạ này không thể tin cậy được nữa rồi. Mã Sơn Hà đánh nhau không ít, nhưng lại chưa lần nào bị đánh biệt khuất như vậy, trên người ông ấy không biết đã bị Trình Văn cắn bao nhiêu cái, trên mặt, trên cổ, đều bị cắn máu tươi chảy đầm đìa, một đám tóc bị Trình Văn bứt ra, đau khiến cho Mã Sơn Hà nhe răng trợn mắt.
Bất quá, dù sao thân thủ của Mã Sơn Hà cũng cao hơn Trình Văn, tuy Trình Văn dưới sự phẫn nộ lực lượng đã tăng lên rất nhiều, thế nhưng mà, Trình Văn là người chưa từng đánh nhau thì sao có thể là đối thủ của Mã Sơn Hà? Rốt cục, Trình Văn vẫn bị Mã Sơn Hà quật ngã trên mặt đất, mặt bị đánh sưng như đầu heo, thế nhưng mà vẫn còn vung vẩy lấy nắm đấm của mình.
Lau mặt của mình một chút, Mã Sơn Hà nhìn thấy máu tươi trên tay, cũng phẫn nộ rồi, nghiêm nghị quát: “Tôi thấy ông đây là muốn tìm cái chết, tốt, tôi đây sẽ thành toàn cho ông, tiễn đưa ông đi gặp vợ con ông.” Vừa mới nói xong, Mã Sơn Hà từ trong lòng ngực móc ra môt con dao găm hướng Trình Văn đâm xuống.
Mắt thấy dao găm sắp rơi xuống, Diệp Khiêm không thể lại ngồi yên không để ý tới. Tuy Trình Văn phải chịu trách nhiệm đối với chuyện này, nhưng tội của ông ấy cũng không đáng chết, huống chi, Trình Văn trở nên như vậy, cũng coi như là chuyện hợp tình lý. Một hán tử có tình có nghĩa, cho dù là phạm sai lầm, thì cũng đáng giá tha thứ.
Thân thể của Diệp Khiêm đột nhiên nhảy lên, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, thân ảnh của Mã Sơn Hà đã bị đạp bay ra ngoài. Trùng trùng điệp điệp đâm vào trên tường, “Oa” một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi. Cả động tác liên tục, cơ hồ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, khiến cho những người đang ngồi ở chỗ này một hồi trợn mắt há hốc mồm. Những người đang ngồi ở đây có rất nhiều người đều không có chứng kiến qua thân thủ của Diệp Khiêm, bởi vậy, khi nhìn thấy tốc độ xuất chiêu của Diệp Khiêm nhanh như vậy, không khỏi lại càng hoảng sợ. Liền ngay cả chuyện Diệp Khiêm như thế nào đem Mã Sơn Hà đánh bay đều không có thấy rõ, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ giữa bọn họ cùng Diệp Khiêm cũng không phải chỉ chênh lệch một chút xíu.
Diệp Khiêm vỗ vỗ tay của mình, xoay người đem Trình Văn đỡ dậy. Tuy Trình Văn ngay cả hai mắt của mình vẫn không mở ra được, thế mà vẫn điên cuồng vung vẩy lấy nắm đấm của mình, không ngừng chửi bậy lấy. Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm giơ tay chặt vào phần gáy Trình Văn, Trình Văn lập tức lâm vào hôn mê. Sau khi đem Trình Văn đỡ đến trên chỗ ngồi, Diệp Khiêm nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi một chút a.”
Bộ dạng vừa rồi của Trình Văn rõ ràng là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma, tuy ông ấy không phải người luyện võ, nhưng tình huống như vậy vẫn khiến cho người ta thập phần lo lắng. Tin tưởng coi như là Trình Văn tỉnh lại, chỉ sợ cũng sẽ bị bệnh nặng một hồi a, bất quá, nếu như có thể cởi bỏ tâm kết của ông ấy, thì đó cũng là một chuyện đáng giá ăn mừng.
“Tôi biết rõ mình hôm nay khó tránh khỏi cái chết rồi, Diệp Khiêm, xem như cậu lợi hại.” Mã Sơn Hà nói, “Bất quá, cho dù chết, tôi cũng muốn kéo theo cậu cùng một chỗ.” Vừa mới nói xong, Mã Sơn Hà bỗng nhiên từ bên hông rút ra một khẩu súng lục, mục tiêu không phải Diệp Khiêm, mà là số thuốc nổ bên hông La Chiến. Nếu để cho ông ấy bắn trúng thì sẽ có kết quả là gì. Diệp Khiêm tuyệt đối tin tưởng số thuốc nổ bên hông La Chiến là đồ thật, nếu như Mã Sơn Hà bắn trúng số thuốc nổ kia, thì trong phòng hội nghị này, chỉ sợ không có người nào có thể may mắn thoát chết.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Khiêm xoay người một cái, một đạo hào quang huyết hồng sắc đã bay ra ngoài. “Ah...” Chỉ nghe Mã Sơn Hà hét thảm một tiếng, chỉ thấy môt con dao găm cắm ở trên cổ tay Mã Sơn Hà. Chính là Huyết Lãng. Nhìn thấy Huyết Lãng, biểu lộ của Diệp Hàn Lẫm không khỏi có chút sửng sốt, hắn sống ở Diệp gia lâu như vậy, tự nhiên là đã gặp qua binh khí của Diệp Chính Nhiên sử dụng lúc còn sống. Chỉ có điều, từ khi Diệp Chính Nhiên qua đời, tất cả mọi người đều cho rằng Thất Tuyệt đao đã mất tích, thế nhưng mà nó vậy mà xuất hiện ở trong tay Diệp Khiêm. Có lẽ, đây hết thảy đều là thiên ý đã sớm sắp đặt a.
Tuyệt kỹ phi đao của Diệp Khiêm tuy không sánh bằng Ngô Hoán Phong, nhưng hắn cùng Ngô Hoán Phong học lâu như vậy, hơn nữa hôm nay còn có khí kình cổ võ thuật làm cơ sở, uy lực tự nhiên là tăng lên rất nhiều. Huyết Lãng sau khi đâm vào cổ tay Mã Sơn Hà cũng không có dừng lại, mà lại đâm thẳng vào trên vách tường, vừa rồi trực tiếp cắm xuống. Điều này cũng tạo thành một tình cảnh, chính là cổ tay Mã Sơn Hà bị Huyết Lãng đính tại trên tường, dưới đau đớn cực độ khiến cho toàn thân Mã Sơn Hà nhịn không được run rẩy lên, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra. Trên cổ tay, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Nhưng mà, Mã Sơn Hà vẫn còn chưa chết tâm, xem ra là quyết tâm muốn cùng Diệp Khiêm đồng quy vu tận. Tay phải tuy bị đinh tại trên tường, thế nhưng mà Mã Sơn Hà vẫn duỗi ra tay trái bắt lấy khẩu súng lục ở trên mặt đất.
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Khiêm lạnh lùng nói: “Đúng là không biết sống chết, quả nhiên là gian ngoan mất linh.” Vừa mới nói xong, thuận tay cầm lên một cây bút bi, quay người ném ra ngoài. Dùng đũa trúc, Diệp Khiêm cũng có thể thuận lợi đâm vào thân thể địch nhân, bút bi tự nhiên cũng có thể. Chỉ nghe Mã Sơn Hà lại hét thảm một tiếng, bút bi đâm vào trong cổ tay Mã Sơn Hà, chỉ có điều, không có lực lượng lớn giống như Huyết Lãng vậy, cũng không có xuyên thấu vào trong vách tường.
Bất quá, chỉ là như vậy cũng đủ để để cho mọi người rung động rồi. Người đang ngồi, ngoại trừ Diệp Hàn Lẫm, thì không có người nào nhìn thấy chuyện người ta dùng bút bi thay phi đao để sử dụng. Những thành viên công ty chưa từng nhìn thấy Diệp Khiêm, triệt để cảm giác được sợ hãi rồi, bọn họ cũng không khỏi cảm giác được suy nghĩ lúc trước của bản thân là ngây thơ cỡ nào, vậy mà muốn đối phó Diệp Khiêm. Bọn họ ở trong tay Diệp Khiêm, căn bản là cái gì cũng không phải, nếu như Diệp Khiêm muốn giết chết bọn họ, thì chỉ là chuyện dễ hơn ăn cháo.
Trở lại vị trí của mình ngồi xuống, Diệp Khiêm móc ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, quét mắt nhìn những thủ hạ của Mã Sơn Hà, nói: “Hiện tại có hai con đường cho các anh chọn, một, giống như Sơn Gia, chết; Hai, tiếp nhận xử phạt của tôi, chuyện này tôi sẽ xem như là không có phát sinh qua, chúng ta về sau vẫn là huynh đệ. Tôi biết rõ, các anh cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, tôi vốn không có ý trách cứ các anh, bất quá các anh đã làm, thì nên vì những chuyện mình đã làm mà phụ trách. Còn may là không có xông ra đại họa gì, còn có cơ hôi cứu vãn, các anh muốn lựa chọn như thế nào, thì tự mình quyết định a.”
Những thủ hạ của Mã Sơn Hà liếc nhìn lẫn nhau một chút, “Phù phù” một tiếng, hết thảy mọi người toàn bộ quỳ xuống, nói: “Chúng tôi nguyện ý tiếp nhận xử phạt.” Không cần nhiều lời, lựa chọn của bọn hắn đã có, chính là con đường thứ hai.
Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, kỳ thật nói thật, những người này cũng không có sai, bọn hắn chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi. Giống như là chiến tranh vậy, đây không phải là quân nhân sai, mà là những chính khách kia sai, quân nhân chỉ biết thực hiện chức trách của mình mà thôi. Bất quá, đã làm, vậy thì phải có dũng khí gánh chịu trách nhiệm này. Quân nhân lên chiến trường vậy thì phải có giác ngộ đối với cái chết, phải có giác ngộ hi sinh, bọn họ cũng giống như vậy, đã đi theo Mã Sơn Hà làm ra chuyện này, thì nên có dũng khí gánh chịu hậu quả này.
Ánh mắt nhìn những thành viên công ty đang ngồi ở chỗ này, Diệp Khiêm chậm rãi nói: “Còn các anh? Mặc dù không có tham dự chuyện này, thế nhưng mà các anh có suy nghĩ gì, tôi rất rõ ràng. Kỳ thật, lời nói thiệt tình, thì các anh không xứng làm huynh đệ của Diệp Khiêm tôi, bởi vì các anh căn bản cũng không có tư cách kia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]