Bên này, Triệu Phá Nô đã bắn bốn, năm con cá, Đế Tố đang dùng đoản đao bên người phá vảy mổ bụng, loay hoay quên cả trời đất.
“Cậu đi đi, xem Cao Bất Thức có đến không, nếu có, dẫn anh ta đến đây.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ đá chân Đế Tố, đuổi cậu ta.
“Rõ!”
Đế Tố tự thấy được trọng dụng, rất vui vẻ, đứng dậy thu đao, chùi tay lên vạt áo, như con chuột nhắt lủi vào rừng cây.
Hoắc Khứ Bệnh lại thăm dò đầm suối, xong ngăn Triệu Phá Nô lại: “Đủ rồi, đừng bắn nữa.”
Triệu Phá Nô cúi nhìn bốn năm con cá lẻ tẻ trên đất, khó hiểu nói: “Tướng quân, mớ này còn chưa đủ dắt kẽ răng đâu. Đợi lát nữa Cao Bất Thức đến, một mình hắn có thể ăn năm con đó.”
“Cho hắn nếm thử chút, chứ đâu phải lấp đầy bụng.” Hoắc Khứ Bệnh xách cá, xếp từng con đặt song song lên một mặt đá trơn nhẵn, “Bao nhiêu đây là đủ rồi, vừa vặn mỗi người một con. Cá trong đầm nước này không nhiều, không đáng chém tận giết tuyệt, để chúng còn lưu lại giống chứ.”
Triệu Phá Nô cười, thu cung: “Tướng quân nói đúng lắm.”
Nghe sột sột soạt soạt sau lưng, Triệu Chung Vấn ngoái lại nhìn, là Tử Thanh ôm ít cành khô từ trong rừng bước ra, bèn chỉ huy cô: “Thả bên kia, chỗ đống đá kia.”
Tử Thanh theo lời, cất cành khô, xem chừng không đủ dùng, định quay đi nhặt tiếp.
“Mặt cậu sao thế?” Triệu Phá Nô nhìn khuôn mặt cô sưng vù còn rướm mấy vết máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936540/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.