“Tên Cao Bất Thức này sao lề mà lề mề thế, sao còn chưa đến?” Triệu Phá Nô nhìn quanh quất về hướng Đông Bắc.
Hoắc Khứ Bệnh không kiên nhẫn phất tay: “Không đợi anh ta nữa, chúng ta đi trước, có bản lĩnh tự anh ta tìm đến.”
“Được!” Triệu Phá Nô cười nói, đi gọi Mông Đường, “Có chỗ bắt cá ngon đây, cậu đi không?”
Trong lòng nhớ tới tám trăm sĩ tốt dưới tay, sợ không có mặt mình lại có chuyện gì, mặt Mông Đường lộ vẻ khó xử, từ chối: “Ta ở đây làm thịt rừng, tối nay sẵn để Tướng quân nhắm rượu.”
Hoắc Khứ Bệnh không miễn cưỡng, nói: “Thế cũng được, chỗ ta sẽ giành chút rượu, đợi anh tới.” Chàng thong thả bước tới thớt ngựa đen trước mặt, giật cương xoay người định đi.
Trong quân gần nửa năm, hiếm lắm mới có dịp được Hoắc Khứ Bệnh để ý đến, thực sự không cam tâm để ngài cứ đi như thế, lòng Đế Tố khẽ động, không biết lấy dũng khí ở đâu, vội lẻn đến trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, ôm quyền hành lễ: “Tướng quân muốn nướng cá, tiểu nhân có thể nhặt củi cho Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh chưa nói, Mông Đường đã lạnh nhạt: “Cậu thân phận gì mà đòi đến tham gia náo nhiệt.”
Đế Tố run lên, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
May Hoắc Khứ Bệnh lại không chấp, cười nói: “Ta đang cần hai người nhặt củi nhóm lửa… Cậu kia, cùng đi đi.” Chàng thuận miệng gọi Tử Thanh bên kia.
Tử Thanh hơi khựng người, vô thức từ chối luôn: “Ti chức là y sĩ, phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936542/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.