Uống mấy ngụm rượu sữa ngựa, Triệu Phá Nô quay sang Cao Bất Thức cười nói: “Đáng tiếc hồi bữa Lý Cảm đến ông không có mặt, nếu không, có thể so tài bắn tên với cậu ta rồi. Ông biết không, đến Mông Đường cũng chịu thua cậu ấy.”
“Lý Cảm…” Cao Bất Thức ngẫm nghĩ, hỏi, “Cậu ta so với Tướng quân Lý Quảng thì thế nào?”
“Chuyện này thì tôi không biết, nhưng nghĩ lại, hẳn dĩ nhiên còn kém đôi chút.”
Cao Bất Thức không cho là đúng nói: “Vậy sao so sánh cho được, nếu là Tướng quân Lý Quảng đến, cùng ông ta phân cao thấp, mới là lý thú chứ. Nhớ năm đó lúc Tướng quân Lý Quảng nhận chức Quận trưởng ở đây, bọn ta cũng có đánh nhau với ông ấy không ít, khi ấy tài bắn tên của Lý Quảng thật sự rất cao minh, có thể nói cả đời ta mới thấy người xếp thứ hai.”
Hoắc Khứ Bệnh Triệu Phá Nô nghe vậy đều lấy làm lạ, tài bắn tên của Lý Quảng nổi tiếng thiên hạ, mà ở trong miệng Cao Bất Thức chỉ có thể xếp thứ hai, không biết người xếp thứ nhất là ai.
“Thế người thứ nhất là ai?” Triệu Phá Nô vội hỏi, rồi bổ sung ngay một câu, “Ông đừng nói là ông đấy!”
Cao Bất Thức cười ha hả: “Ta tuy có lòng đó, song không biết sao sức lại không thể bằng, người xếp thứ nhất tất nhiên là một người hoàn toàn khác.”
Triệu Phá Nô giục hắn: “Đừng vòng vo nữa, nói mau nói mau! Đến cùng là ai thế?”
Hoắc Khứ Bệnh nhai thịt cá, dù không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936538/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.