Vào đại mạc, đã đi hai ngày, ngoài việc ngựa hơi có chỗ không thích ứng lắm thì cũng xem như thuận lợi. Có điều cát quá mềm lún, không thể chịu được tải nặng, trong đêm đầu không thể cắm lều, đành quây đàn lạc đà thành vòng tròn, người chen nhau nghỉ ngơi trong vòng tròn, dù gì cũng cản được bớt chút gió.
Đến ngày thứ ba, đại mạc nổi gió, rất lớn, đánh cát ập vào mặt, mọi người dùng vải dài làm khăn vấn đầu che mặt, che kín mình. Ngựa bị gió cát trở nên nôn nóng bất an, rất không thoải mái. Chỉ có đàn lạc đà vẫn đi rất trầm ổn, vững chãi từng bước một tiến tới.
Mãi cho đến chiều, gió mới dần yếu bớt, Đế Tố giục ngựa đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, hạ giọng nói mấy câu, Hoắc Khứ Bệnh bèn hạ lệnh bảo những người khác xuống ngựa nghỉ tại chỗ. Đế Tố không màng tới bão cát, kéo vải che mặt, phóng ngựa đi tới hướng Tây Nam, Đàm Trí và Thi Hạo Nhiên theo sát cậu ta.
Chẳng bao lâu, bọn họ biến mất sau cồn cát, Tử Thanh nhìn đám bụi vàng cuồn cuộn còn chưa biến mất đến ngẩn ra, ngay sau đó bị người phân công đi lấy túi nước trên lưng lạc đà.
“Tiểu tử kia ngửi thấy mùi rồi?” Triệu Phá Nô cởi mặt nạ vải trên mặt xuống, nhổ một hơi dài, quay sang hỏi Hoắc Khứ Bệnh.
“Cậu ấy chỉ nói là muốn sang bên kia xem thử…”
Hoắc Khứ Bệnh vuốt ve cổ huyền mã của mình, cũng đang dừng mắt ở hướng họ biến mất.
“Bao lâu? Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936492/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.